Chương 22: Hơi thở kéo lại gần, anh tiến sát về phía cô

của nữ chính có sự thay đổi từ đầu đến cuối. Một bộ truyện gương vỡ lại lành siêu bánh cuốn, đẩy cảm xúc của bạn lên cực cao nhen ^.^Những buổi tiệc rượu xã giao là chuyện thường thấy gần đây, nhưng việc bỏ về giữa chừng như thế này thì chưa từng có.

Anh để lại một trợ lý đỡ rượu, rồi vội vàng dẫn theo Châu Khải đi tìm cô.

Đang lúc suy nghĩ liệu mình có thật sự quá bốc đồng hay không, thì cô đã đến bên cạnh anh, thân hình mềm mại tiến lại gần, mùi dầu gội thoang thoảng đặc trưng trên tóc cô đã ở rất gần.

Xe đang lao nhanh, nhưng cô lại luôn ngoan ngoãn, không hề hỏi anh đi đâu.

Cô hờ hững tựa vào lòng anh, cúi đầu một cách hiếm thấy, không biết đang suy nghĩ gì.

Trần Nhiệm Viễn nhạy bén nhận ra sự khác thường của cô, đang định mở lời hỏi thăm thì xe vừa vặn tiến vào một đường hầm dài, tiếng vang ù ù vọng lại trong không gian nhỏ hẹp của xe.

Ngược lại, Lộc Lộ đã lên tiếng trước anh: "Trần Nhiệm Viễn."

"Sao thế?" Anh hỏi dịu dàng, dường như cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để kiên nhẫn lắng nghe. Một cô gái vừa vào đại học thì có thể có phiền não gì chứ, dường như cũng chỉ là chuyện vung tay là có thể giải quyết được.

"Trần Nhiệm Viễn, chúng ta…" Lộc Lộ ngồi thẳng dậy, đôi mắt to tròn trong ánh sáng mờ ảo hắt vào từ những ngọn đèn trong đường hầm, nhìn anh, ánh mắt sáng rực, cô nói: "Giữa chúng ta, có thể cứ mãi giấu kín như vậy, không nói cho bất kỳ ai biết."

Đây không phải là một câu hỏi. Cô dường như không cần hỏi ý kiến của anh, có thể cứ thế thẳng thừng quyết định mối quan hệ giữa họ. Cô quả quyết, anh sẽ không phản đối.

Lộc Lộ ranh mãnh như vậy, khiến mọi tâm tư của anh đều lộ ra không sót một chút nào.

Yết hầu Trần Nhiệm Viễn khẽ động, đầu ngón tay buông thõng run nhẹ. Rõ ràng là một câu nói đã dự liệu trước sẽ được nghe, nhưng khi thật sự thốt ra từ miệng cô, anh lại có chút hụt hẫng.

Thế nhưng, anh vẫn bình thản hỏi: "Lộc Lộ, em đã gặp ai rồi sao?"

Lộc Lộ lắc đầu: "Không có." Nếu tính cả việc tình cờ gặp Phương Thi Vận, cô lại nói: "Sau này, cứ để em đi tìm anh nhé, anh đừng đến đón em nữa."

"Được." Trần Nhiệm Viễn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường hầm nối từ khu Đông sang khu Tây lúc này đặc biệt dài, bên ngoài cửa sổ xe không còn rộng rãi, không gian chật hẹp khiến lồng ngực Trần Nhiệm Viễn có chút đè nén.

Tốc độ của Tưởng Bắc Thư nhanh hơn anh dự đoán, thế nhưng, anh không khỏi tò mò, một Lộc Lộ bận rộn như vậy rốt cuộc đã gặp bạn gái cũ của Tưởng Bắc Thư vào lúc nào.

Khi xe ra khỏi đường hầm, Lộc Lộ đã nghiêng đầu tựa vào vai anh ngủ thiếp đi.

Nhìn dáng vẻ say ngủ của cô, trong đầu Trần Nhiệm Viễn không khỏi hiện lên lời của Lâm Phù Vũ hôm đó — [A Viễn, cậu cũng ác thật đấy, thật sự định chơi trò kim ốc tàng kiều*, còn khiến cho đóa hồng nhỏ của cậu tự nguyện ở trong đó, từng bước từng bước, đều bị cậu tính toán rõ ràng cả rồi.]

Kim ốc tàng kiều*: Nhà vàng cất giữ người đẹp

Kim ốc tàng kiều.

Anh không thích điển tích này lắm, vì kết cục của nó không tốt đẹp. Anh quả quyết rằng, anh và Lộc Lộ tự nhiên sẽ không như vậy.

Anh giơ tay, nhẹ nhàng v**t v* nốt ruồi lệ trên má cô gái nhỏ.

Hôm đó đưa cô đến buổi tụ tập ở [Hoa Viên] để tìm Tưởng Bắc Thư, nói là nhất thời nảy ý, nhưng cũng mang theo một chút mục đích nhỏ.

Anh đã cho Tưởng Bắc Thư lý do để đi tìm Khương Lị Lị, cũng cho Khương Lị Lị lý do để đến tìm Lộc Lộ.

Lộc Lộ, có phải em đã nhận được lời cảnh cáo từ chỗ cô ấy, mà vẫn lựa chọn đến gần anh không.

Vậy nên, Lộc Lộ, em đã bằng lòng trở thành đóa hồng trong khu vườn của anh rồi, phải không?

Không gian bên ngoài cửa sổ xe đột nhiên rộng mở, anh cúi mắt nhìn sườn mặt của cô, lại không nhịn được muốn chạm vào.

Gò má ấm nóng chạm phải đầu ngón tay lạnh lẽo, cô khẽ chau mày, dường như không thích sự xâm nhập của hơi lạnh này, anh liền kịp thời thu tay về.

"Lộc Lộ, hôm nay muộn quá rồi, không về trường nữa nhé, được không?" Anh hỏi cô, dường như biết rằng dưới hàng mi đang khép chặt của cô, là ý thức vẫn còn mơ màng nhưng rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!