Lộc Lộ đi xuống tầng hầm kín mít, từ xa đã thấy Trần Nhiệm Viễn đang dựa vào xe. Hôm nay anh vẫn mặc bộ vest được cắt may vừa vặn, đôi chân dài của anh hơi cong và vắt chéo vào nhau.
Anh đang nhìn quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Anh nhanh chóng nhìn sang.
Lần này, Trần Nhiệm Viễn lại là người cười trước.
Một tay anh vẫn nghịch chiếc bật lửa nhựa, đôi mắt nhìn thẳng vào Lộc Lộ, chờ cô từng bước từng bước đi tới.
Lộc Lộ cảm thấy Nhiệm Viễn lúc này rất gian xảo, anh ở đó, một gương mặt cười tươi như hoa với Lộc Lộ, thu hút Lộc Lộ không nhịn được mà đến gần.
Thậm chí, trong đôi mắt sâu thẳm của anh, toàn là sắc thái quyến rũ khi nhìn cô.
Tim đập rộn ràng.
Chút u ám ban nãy, ngay khoảnh khắc đi đến bên cạnh anh đã tan biến hết.
"Lộc Lộ."
Cô biết, Trần Nhiệm Viễn nhất định sẽ dùng chất giọng hay đến thế, trầm thấp gọi tên cô, khiến sức chống cự của cô trở nên vô ích.
"Lại đây."
Anh thân mật nắm lấy cổ tay cô, tay kia thuận thế ôm cô vào lòng.
Ngửi mùi dầu gội trên tóc cô, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mái tóc cô, vừa nhẹ vừa mềm.
Cảm nhận được sức lực của anh ở vòng eo, mặt cô ửng hồng, cảm nhận hơi thở của anh đang quẩn quanh trên đỉnh đầu.
Ấm áp, mang theo chút cảm giác ngưa ngứa.
Anh đưa cô vào ngồi trong xe, họ dựa vào nhau rất gần.
Tay anh tự nhiên đặt trên eo Lộc Lộ, qua lớp quần áo, anh không dùng sức, chỉ hờ hững đặt ở đó, nhưng lại khiến Lộc Lộ cảm thấy nguy hiểm như một con nhện, bất cứ lúc nào cũng có thể quấn chặt lấy eo cô.
Trước đây cảm thấy không gian ghế sau của anh rất lớn, nhưng bây giờ ngồi cùng nhau, lại cảm thấy không được tự nhiên.
"Trần Nhiệm Viễn, chúng ta đi đâu vậy?" Lộc Lộ hỏi anh.
"Lâu như vậy rồi, vẫn chưa nghĩ ra sao." Giọng Trần Nhiệm Viễn nhàn nhạt, khóe môi cong lên.
Anh áp sát vào cô gần hơn một chút.
Sống lưng cô gần như dán chặt vào lồng ngực anh, chỉ cần ngả về sau, cả người cô sẽ vừa vặn lọt vào lòng anh.
Không có mục đích cụ thể, một buổi hẹn hò ngẫu hứng.
Vì phim cũng đã xem rồi, Lộc Lộ ngược lại trở nên mông lung, cô chỉ nói: "Trần Nhiệm Viễn, nơi nào có anh là được."
Khả năng học hỏi của Lộc Lộ từ nhỏ đã rất mạnh.
Đúng lúc này, cô nhẹ nhàng ném vấn đề khó trả lời cho anh, một câu nói tình tứ học được từ miệng anh, không sai một ly lại trả lại cho anh.
Trần Nhiệm Viễn tự nhiên hiểu rõ, mỉm cười đơn giản, nói với Châu Khải "Đến đường Ngu Viên đi."
Châu Khải vẫn luôn nhìn thẳng phía trước chỉ mọc tai vào lúc cần thiết, những lời không hợp lễ nghi phía trước chắc chắn là không nghe thấy.
Vì là kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, nên người đến Nam Thành du lịch ngày càng đông. Hai ba giờ chiều chính là cao điểm du khách ra ngoài, đường trong thành phố lại tắc nghẽn.
Lộc Lộ ở trong xe, nhìn những đoàn du lịch bên ngoài đang giương cao cờ hiệu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!