Vì trời đã về khuya nên không còn nghĩ đến việc phải tránh hiềm nghi như ban ngày, chiếc xe chạy thẳng đến cổng trường.
Thấy đồng hồ đã điểm chín giờ, không đợi Trần Nhiệm Viễn nói chi tiết, Lộc Lộ cầm túi xách lao nhanh xuống xe, để lại một m*nh tr*n Nhiệm Viễn trong xe không tự nhiên sờ sờ mũi.
Đợi chiếc xe đi xa, một tiếng "tách" vang lên trong đêm tối.
Phương Thi Vận hạ điện thoại xuống, thân hình nhỏ nhắn ẩn mình trong bóng tối, sau khi xem lại tấm ảnh khá rõ nét trong điện thoại, cô ta mới nhanh chân đuổi theo bóng hình đã gần như biến mất phía trước.
"Tiểu Lộ."
Gọi liền mấy tiếng mới khiến cô quay đầu lại.
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo ẩn trong mái tóc đen dài, sau khi nhìn thấy cô ta liền nở một nụ cười ngọt ngào, "A, Thi Vận, cậu cũng về muộn à."
Trên lúm đồng tiền xinh xắn có một nốt ruồi lệ mà ngay cả trong đêm tối cũng lấp lánh.
Phương Thi Vận sững sờ một lúc rồi mới hoàn hồn "À, vì gần đây tớ đang tham gia phỏng vấn thực tập ở trung tâm thành phố, hôm nay là vòng hai, lại ăn chút gì đó với bạn bè bên ngoài nên về muộn."
Ánh mắt cô ta đảo một vòng, vô tình dò hỏi "Mà này, Tiểu Lộ, sao hôm nay cậu cũng về muộn thế?"
Ánh mắt Lộc Lộ lảng đi "Tớ đi xem phim với bạn, xem muộn quá."
"Ồ, ra là vậy à." Thu hết vẻ mặt không tự nhiên của cô vào đáy mắt, cô ta cười cười "Vậy bắt taxi chắc đắt lắm nhỉ, lần sau chúng ta có thể về cùng nhau."
"Được thôi." Lộc Lộ tiếp tục cười.
Phải nói sao đây, thật ra cô đã rất lâu rồi không bắt taxi.
Toàn là Chu Khải đến đón, Chu Khải đưa về. Có một lần Trần Nhiệm Viễn khá bận, ăn cơm xong liền để Chu Khải đưa cô về. Có thể nói, so với trước đây, cô và Chu Khải cũng đã xem như quen thuộc, không biết lần sau có nên nhờ Chu Khải tiện đường chở cả Thi Vận đang ở bên ngoài không.
Hai người đi đến dưới lầu ký túc xá, dì quản lý ký túc xá đang mặc bộ đồ ngủ dày cộm, tức giận hét lớn về phía họ: "Lượn lờ cái gì thế? Động tác còn không mau lên! Không muốn về phòng ngủ nữa à! Cả ngày không biết ở ngoài làm gì mà giờ này mới về, không biết mấy giờ khóa cửa à!"
Bị mắng một trận, hai người vội vàng lủi thủi đi vào tòa nhà ký túc xá dưới cái nhìn giận dữ của dì quản lý.
Lộc Lộ ở tầng ba, Phương Thi Vận ở tầng bốn.
Cầu thang của ký túc xá tuy rộng rãi nhưng lại có nhiều bậc, dù chỉ leo hai tầng lầu, Lộc Lộ vẫn có chút th* d*c.
Thấy đã đến tầng ba, vừa nói một câu tạm biệt, đang định đi vào hành lang phòng mình, chuẩn bị quay người thì nghe thấy Phương Thi Vận gọi cô "Tiểu Lộ."
Cô quay lại, ngạc nhiên, "Sao thế?"
Phương Thi Vận nhìn Lộc Lộ, cười một tiếng rồi mới từ từ nói "Cảm ơn cậu vì viên kẹo chiều nay nhé."
"Không cần khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà." Lộc Lộ luôn cảm thấy điều Phương Thi Vận muốn nói không phải là những lời này, cô im lặng chờ đợi Phương Thi Vận nói tiếp.
Phương Thi Vận lại cắt tóc ngắn hơn nữa, trang phục áo hoodie cộng với đồ thể thao, nếu không phải vì chiều cao và vóc dáng, trông rất trung tính.
"Vậy mai gặp lại, ngủ sớm nhé."
"Ừm. Cậu cũng vậy."
Chào hỏi đơn giản, Phương Thi Vận liền lên lầu. Lộc Lộ liếc nhìn bóng lưng của cô ta, cũng quay người về phòng.
Cô có thể thấy được sự ngập ngừng muốn nói lại thôi của Phương Thi Vận, chỉ là cuối cùng cô ta không nói gì cả.
Lộc Lộ trước nay luôn tôn trọng người khác, nếu cô ta không mở lời, vậy tức là thời cơ vẫn chưa chín muồi. Hơn nữa, cô và Phương Thi Vận vẫn chưa thân thiết đến mức có thể trò chuyện thâu đêm để trở thành bạn tốt.
Lúc về đến phòng, vừa ngồi xuống bàn học nghỉ ngơi một lát, tin nhắn của Trần Nhiệm Viễn liền tới tấp bay đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!