Chương 14: Người nam sinh đó, không xứng với Lộc Lộ.

Tay Trần Nhiệm Viễn vừa thu về, thấy ánh mắt cô sáng rực, ngây thơ trong sáng nhìn mình như vậy, anh lại là người bật cười trước.

Phải hình dung cảm giác này thế nào đây, vẻ đẹp bên ngoài của cô không bằng sức hút nội tâm của cô, nhưng cả hai đều mang tính xâm chiếm cực mạnh.

Anh mấp máy môi "Lộc Lộ, anh có thể… xem như là em đang tỏ tình không?"

Thấy anh có vẻ thờ ơ, không hề phấn khích hay căng thẳng, cô thất vọng quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, lẩm bẩm "Sao lại không tính chứ."

Trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng điều hòa thổi hơi lạnh.

Châu Khải là người từng trải, có rất nhiều cô gái theo đuổi Trần Nhiệm Viễn, những lời lẽ lộ liễu, ghê tởm anh ta đều đã nghe qua không ít, những lời như của Lộc Lộ tất nhiên anh ta cũng đã nghe nhiều.

Chỉ là, lần đầu tiên nghe ở trong xe.

Bởi vì, Trần Nhiệm Viễn chưa bao giờ cho những người đó lên xe.

Trừ vị đại tiểu thư kia ra, Lộc Lộ là người phụ nữ đúng tuổi thứ hai được ngồi trên xe của Trần Nhiệm Viễn.

"Được rồi, ngoan nào."

Trần Nhiệm Viễn liếc nhìn Châu Khải đang lái xe, nhẹ nhàng dỗ dành Lộc Lộ.

Nhưng lòng Lộc Lộ lại trĩu nặng, cô cảm thấy cách nói không từ chối này của Trần Nhiệm Viễn chẳng qua là để cô không nhắc lại chuyện như vậy nữa.

Anh thông minh, chưa bao giờ trả lời trực diện câu hỏi của cô, chỉ luôn qua loa cho xong chuyện, kéo đẩy với cô. Anh có trong tay một sợi dây, có thể lay động trái tim Lộc Lộ.

Lộc Lộ rất muốn hỏi, có phải anh đối với người khác cũng như vậy không? Nhưng Lộc Lộ lại không hỏi ra miệng.

Dường như tất cả đã mất đi ý nghĩa, cô nhìn chiếc xe đã chạy vào khu tô giới Nhật Bản cũ ở Tây Thành.

Nhiều tòa nhà vẫn giữ lại một số phong cách kiến trúc kiểu Nhật cổ xưa, những căn biệt thự nhỏ độc lập sừng sững bên đường, những tán lá ngô đồng xanh mướt che phủ trên mái nhà, rợp trời che bóng.

Vào buổi chiều, bên đường có vài quán cà phê ngoài trời.

Mọi người mặc đồ mát mẻ đang xếp hàng mua cà phê, họ đội những chiếc mũ che nắng và đeo kính râm to bản, hoàn toàn không để tâm đến ánh nắng gay gắt, họ vừa uống cà phê vừa đi trên đường trò chuyện.

Đây là lần đầu tiên Lộc Lộ thoáng thấy được cảm giác "lối sống tiểu tư*" mãnh liệt đến vậy ở Nam Thành.

"Lối sống tiểu tư*": Lối sống của tầng lớp trung lưu thành thị, chú trọng hưởng thụ và sự tinh tế

Mãi cho đến khi chiếc xe chạy vào một sân viện xa lạ, Lộc Lộ mới muộn màng hoàn hồn.

Lần này xuống xe, cô không để tài xế mở cửa trước.

Đập vào mắt là một tòa nhà kiểu Tây hai tầng, sân viện nhỏ hẹp, chỉ đủ cho một chiếc xe chạy vào.

Châu Khải thấy đã đưa hai người đến nơi, liền nói: "Trần tổng, tôi đi đậu xe đây."

Trần Nhiệm Viễn gật đầu, rồi lại nhìn về phía Lộc Lộ đang ngó nghiêng tứ phía.

Một tia nắng vừa hay lọt qua "cuộc tấn công" của lá ngô đồng, xuyên qua từng lớp lá, chiếu lên mái tóc đen dài của Lộc Lộ, để lại một vệt sáng nhỏ.

Lộc Lộ đang nhìn cây thường xuân, dưới những tán lá hình răng cưa lớn, cành nhánh chằng chịt, chúng đã chiếm trọn một bên tường.

Theo ánh mắt nhìn lên, chúng đang nỗ lực bám vào ô cửa sổ caro trên tầng hai.

Thế là, Lộc Lộ cũng thoáng thấy người đàn ông tóc hồng bên cửa sổ, anh ta dựa nghiêng vào đó, nheo mắt, vẻ mặt đầy ẩn ý nhìn cô.

Anh ta còn đang cầm điếu thuốc trên tay, anh ta rít một hơi rồi lại nhả ra, trông không phải dạng hiền lành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!