Từ nhỏ đến lớn luôn xinh đẹp, cho nên đây không phải lần đầu tiên Lộc Lộ nhận được hoa.
Nhưng khi nhận mấy đóa hoa hồng trắng tinh từ tay Phương Thi Vận, cô vẫn cảm thấy vừa mừng vừa lo. Đang định nói vài lời cảm ơn.
Thì nghe Phương Thi Vận nói: "Lộc Lộ, lúc nãy đi qua cửa, có một người đàn ông mặc vest nhờ tớ đưa cho cậu."
Phương Thi Vận nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông, lại nghi hoặc hỏi, "Lộc Lộ, cậu có quen người đó không? Là anh trai cậu? Hay chỉ đơn thuần là người hâm mộ?"
Dòng suy nghĩ của Lộc Lộ còn chưa kịp lan man, điện thoại trên bàn khẽ rung lên một cái.
Một cái tên đã lâu không thấy.
[A Viễn: Ra cửa sau đi]
Chỉ bốn chữ đơn giản đã khiến Lộc Lộ ngẩn ngơ.
Gương mặt điển trai cùng dáng người thon dài như người mẫu trong bộ vest của Trần Nhiệm Viễn liền hiện ra trước mắt.
Phương Thi Vận nhận ra điều khác thường, thăm dò hỏi: "Sao thế? Lộc Lộ, có chuyện gì xảy ra à?"
Lộc Lộ hoàn hồn, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có gì. Thi Vận, tớ ra ngoài một chuyến, sẽ về ngay."
Cô đặt bó hoa lên bàn trang điểm bừa bộn, cầm điện thoại vội vã chạy ra khỏi phòng nghỉ ở hậu trường.
Cơ sở vật chất của Nhà hát Nam Thành rất mới, chỉ cần dùng một chút sức là đã vặn mở được cánh cửa sắt nặng trịch.
Vừa mở cửa sau, một cơn gió ấm luồn qua con hẻm đã thổi tới Lộc Lộ.
Mái tóc đen nhánh bị thổi bay, che khuất mắt cô.
Giữa những sợi tóc lòa xòa, có một bóng người cao lớn đang đứng dựa vào tường, tay đang châm một điếu thuốc.
Lộc Lộ đứng yên, dùng tay vuốt lại tóc, ngay khoảnh khắc tầm nhìn rõ ràng, cô liền nhìn thấy Trần Nhiệm Viễn.
Hai người cách nhau một khoảng bằng ba bước chân, giữa họ là tiếng gió nhẹ nhàng lay động.
Thấy người đến, Trần Nhiệm Viễn dụi điếu thuốc hút dở.
Anh nhìn Lộc Lộ vẫn đang mặc trang phục của Hứa Tiên, "Lộc Lộ, thật trùng hợp."
Giống hệt câu nói lần trước gặp mặt.
Lộc Lộ cũng đáp lại anh "Trần Nhiệm Viễn, thật trùng hợp."
Trần Nhiệm Viễn một tay nghịch chiếc bật lửa nhựa, mặc vest, thuận thế dựa nghiêng vào tường, vẻ mặt lơ đãng.
Lộc Lộ cắn môi, bước đến đứng cách anh không xa, cũng dựa vào tường, ngập ngừng một lúc mới nói: "Trần Nhiệm Viễn, cảm ơn hoa hồng của anh."
"Đẹp không?"
"Cũng được."
Trần Nhiệm Viễn nhíu mày "Không bằng những bông hoa khác à?"
"Hửm?" Lộc Lộ nghiêng đầu, đôi mắt to lanh lợi chớp chớp: "Hoa gì cơ?"
Trần Nhiệm Viễn vô tình nhếch môi "Không có gì."
"Sao anh lại ở đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!