Chương 10: Lá gan của cô trong suy nghĩ của anh vẫn luôn rất lớn

Trong căn phòng khách sạn chật hẹp, mùi nước khử trùng trên ga giường và gối cứng cọ vào da không hề dễ chịu, tiếng điều hòa cũng kêu vù vù suốt cả đêm.

Trần Nhiệm Viễn ngủ không ngon giấc, anh đã tỉnh dậy từ rất sớm.

Ra ngoài hút mấy điếu thuốc, xử lý sơ qua một vài công vụ qua điện thoại, gọi điện đánh thức Châu Khải đang không biết ở đâu, rồi mới liên lạc với Lộc Lộ.

Bây giờ nghe một cuộc điện thoại, cô nói như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, trước mặt anh cô trước nay vẫn luôn thẳng thắn.

Anh đứng trước cửa phòng cô, nửa đùa nửa thật nhắc lại lời cô nói tối qua "Sao thế Lộc Lộ, hẹn tôi à? Em cũng muốn theo đuổi tôi sao?"

Lời nói của Trần Nhiệm Viễn đã thành công khiến Lộc Lộ nhớ lại nụ hôn sau câu nói đó vào đêm qua.

Rõ ràng đã trằn trọc thao thức, vui sướng rất lâu, nhưng giờ đây cô chỉ có thể bực bội đổ lỗi cho việc mình say rượu.

Cô nhận ra muộn màng, lòng có chút áy náy mà phủ nhận "Không phải đâu."

"Vậy có phải em nói những lời này với bất kỳ chàng trai nào mới gặp hai lần không?"

Anh dường như đang ở rất gần điện thoại, hơi thở từ đầu dây bên kia truyền đến, mang theo ý trêu chọc.

Ngừng một chút, anh lại lơ đãng hỏi Lộc Lộ "Hay là, chỉ với mình tôi?"

Câu nói mập mờ "chỉ với mình tôi", Lộc Lộ không thể nói ra khỏi miệng.

Bộ não luôn nhắc nhở cô về nguy cơ vượt qua ranh giới.

Sự xuất hiện của anh dường như rất ngắn, lại dường như rất dài.

Ngắn như nụ hôn chúc ngủ ngon trên trán, ngay cả hơi ấm từ đôi môi anh cũng chưa kịp lưu lại, lại dường như rất dài, dài đến mức cô đã ghi nhớ nụ cười và giọng nói của anh.

"Trần Nhiệm Viễn, những gì em vừa nói đều là giả cả, hy vọng anh đừng tin." Miễn cưỡng vớt vát lại chút thể diện, lại tìm cho mình một cái cớ vụng về, để sự dè dặt trong lòng quay trở lại.

"Vừa mới ngủ dậy đã lừa tôi à?" Anh hỏi, giọng không có vẻ tức giận.

"Không có." Cô theo phản xạ phủ nhận.

"Vậy là gì?" Anh từ từ dẫn dắt, như muốn tìm hiểu đến cùng.

"Vừa rồi chưa tỉnh hẳn." Lộc Lộ viện cớ bằng một lý do mà chính cô cũng không tin.

Câu nói này đã thành công khiến Trần Nhiệm Viễn bật cười.

Dường như có thể thấy được dáng vẻ lúng túng của cô, cũng lo cô đói, anh liền gõ cửa phòng cô, nói: "Không phải nói đói rồi sao, tôi đang ở cửa, có mang chút đồ ăn, ra lấy đi."

Lộc Lộ hoảng hốt như một con chim nhỏ, xỏ đại đôi dép lê, vội vàng chạy ra cửa.

Lại giống như tối qua, mở một khe cửa nhỏ, ló một cái đầu ra.

Mái tóc dài mềm mượt của tối qua, sau một đêm ngủ, đã có chút xơ rối.

Trần Nhiệm Viễn đưa cho cô bữa sáng được đóng gói từ nhà hàng Văn Hòa.

Hộp đóng gói tinh xảo rất nặng, lúc Lộc Lộ nhận lấy còn có chút khó khăn.

"Anh không ăn cùng sao?"

Thấy anh định đi, Lộc Lộ mới hỏi.

"Ừm, tôi có chút việc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!