Lương Ngữ Hinh đứng ở trong bếp hâm nóng sữa bò cho con trai, vừa rồi Lục Hạo chẳng nói tiếng nào ôm cậu nhóc về nhà, Hạo Tử vẫn đang thút thít khóc nấc, không chịu rời khỏi Lục Hạo một chút xíu nào, hai người cứ ôm nhau ngồi ở trên giường.
Sữa bò ở trong nồi sữa mở lửa nhỏ từ từ tăng nhiệt, đổ ra đựng vào trong cốc trẻ con, Lương Ngữ Hinh đi vào phòng ngủ.
Mặt của Hạo Tử tựa vào cổ của Lục Hạo, bàn tay nhỏ đặt lên một bên gò má của Lục Hạo, không muốn động đậy, lắp lắp bắp bắp nói Hạo Tử không muốn uống, mẹ ơi, cho Lục Hạo uống đi!
Lục Hạo nhận lấy cốc sữa bò, cho con trai uống từng ngụm từng ngụm, Hạo Tử không dám ồn, liền nghe lời uống, uống một ngụm còn biết đẩy ra nói: "Lục Hạo Lục Hạo, chúng ta cùng nhau uống nhé!"
Trong trái tim nhỏ bé của Hạo Tử, bị đánh là một sự việc nghiêm trọng biết bao, Lục Hạo chú vừa mới bị mẹ chú đánh, bây giờ cháu đem sữa bò của cháu chia cho chú uống, chú đừng có buồn bã nữa được không?
Lương Ngữ Hinh không biết đã xảy ra sự việc gì, cô chỉ biết con trai quay về nhà muộn hơn mấy giờ đồng hồ, lúc quay về được Lục Hạo ôm lấy cứ khóc mãi, Lục Hạo không đeo kính, một bên mặt có vết 5 ngón tay đỏ đỏ rất rõ ràng.
Trong lòng cô cũng không thoải mái, cầm cốc sữa của con trai đi rửa sạch sẽ, chui vào trong bếp không ra ngoài.
Hạo Tử nhỏ bé giống như chú mèo con dựa chặt vào Lục Hạo, bắt đầu nhỏ tiếng đặt câu hỏi, "Lục Hạo Lục Hạo, vì sao mẹ chú đánh chú vậy?"
"Bởi vì ta không ngoan."
"Lục Hạo Lục Hạo, mẹ chú đánh chú rất đau nhỉ?"
"Ừm."
"Lục Hạo Lục Hạo, Hạo Tử không thích mẹ chú đánh chú, Hạo Tử không thích."
"Là ta làm sai việc."
"Lục Hạo Lục Hạo, chú đừng có sống cùng mẹ chú nữa nhé, đến sống cùng với Hạo Tử đi ạ, Hạo Tử thích chú, mẹ của Hạo Tử cũng thích chú."
"Được thôi."
"Lục Hạo Lục Hạo, đợi lát nữa gọi mẹ cháu lấy xúc xích cho chú ăn nhé, ăn xong chú chú sẽ không phải khóc nữa!"
Câu cuối cùng này, đùa cho Lục Hạo cười rồi, nói một câu: "Ta đâu có khóc?"
Hạo Tử nghĩ ngẫm, cũng đúng, "Lục Hạo Lục Hạo, chú thật dũng cảm đó, cũng không hề khóc ~!"
Lục Hạo véo véo chiếc mũi nhỏ của con trai, "Nào, ta xem xem, người khóc đến mức mặt nhọ như mèo là ai?
"Lúc này Hạo Tử xấu hổ rồi, khuôn mặt vùi đi không nhìn người. Bàn tay lớn của Lục Hạo vỗ vỗ lên chiếc mông nhỏ của con trai, nghe Hạo Tử nói:"Ai da, quên mất không cho mẹ xem bông hoa đỏ của cháu rồi!
Chắc chắn mẹ sẽ khen cháu, Lục Hạo Lục Hạo, vừa rồi bà nội đó nói khi chú còn nhỏ không được bông hoa đỏ, he he, vẫn là cháu lợi hại hơn!"
Lục Hạo nhìn con trai, nhớ lại bản thân mình khi còn nhỏ, tuy không giống như Tông Chính Hạo Thần ngày ngày đùa nghịch đánh nhau, nhưng từ nhỏ đã đã không có hứng thú với những thứ đồ của trẻ con, trong lớp vũ đạo, giáo viên nói các em nắm tay nhau thành vòng tròn, Lục Hạo có bản lĩnh lườm lườm nhìn giáo viên một cái nói một câu: "Không hứng thú."
Trong lớp mỹ thuật, giáo viên nói các em chúng ta đến học vẽ ông mặt trời, Lục Hạo cũng như vậy liếc mắt nhìn giáo viên nói một câu: "Ấu trĩ!"
Sau đó, đương nhiên bị gọi phụ huynh, Lâm Tịch rất tức giận, nói Lục Hạo chẳng hề đáng yêu chút xíu nào, bà muốn sinh một cô em gái không để ý đến anh nữa.
Có lẽ, đây cũng là một chút nguyên nhân trong việc Lục Hạo từ nhỏ đã chẳng thích em gái nhà mình gì, lúc đó nhỏ, chẳng biết gì cả, chỉ là thật sự không có hứng thú, hơn nữa trời sinh anh không biến làm nũng.
Cậu nhóc trong lòng ngáy khò khò mấy cái, vừa rồi bị dọa sợ, khóc thảm như vậy, bây giờ mệt rồi, ngủ rất là ngon.
Lục Hạo đặt con trai xuống giường, nhẹ nhàng đắp chăn cẩn thận, ra ngoài, trời đã tối rồi, trong nhà chỉ có ánh đèn màu vàng trong bếp sáng.
"Lương Ngữ Hinh, em thật là nhẫn tâm, chẳng hề an ủi anh.
"Lục Hạo đi đến, từ phía sau ôm lấy người phụ nữ đang đổ nước vào trong nồi, giọng nói lười nhác, mang theo chút trêu đùa… còn cả làm nũng. Trái tim của Lương Ngữ Hinh run lên, tay cũng run, nước cho nhiều quá, quay đầu bực bội ngườm Lục Hạo một cái."Được rồi, được rồi, em làm gì cũng ngon, không sao cả.
"Nên là em nói không sao cả nhỉ! ! ! Lục Hạo anh đừng có cho rằng hôm nay anh như thế này em sẽ… em sẽ… bỏ qua, em cũng chẳng có cách nào với anh… Lục Hạo khe khẽ cười, tì cằm lên vai của Lương Ngữ Hinh, thật mật nói với cô, tuy không được trả lời, nhưng tâm trạng cũng tốt hơn nhiều rồi. Lục Hạo nói:"Lương Ngữ Hinh, hôm nay anh đã bị đánh, lực tay của mẹ anh em không biết đâu, mạnh lắm, anh đã chẳng còn mặt mũi nào ở trước mặt các anh em rồi, con trai bị dọa sợ, ôm chặt lấy anh không buông, lúc đó anh cảm thấy, đáng lắm, cả đời này thật là đáng lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!