Chương 50: (Vô Đề)

Cố Khê chưa từng có một giấc ngủ ngon như vậy, ngủ thẳng đến khi xương cốt toàn thân đều mềm nhũn ra, nhưng cũng vì thế mà càng đau nhức. Chợt tỉnh từ trong cơn mộng mị, vô lực mở hai mắt, cảm nhận thấy ánh sáng mờ ảo hắt ra từ đèn ngủ, những thứ khác đều mông lung… Mơ hồ, cảm nhận thấy bên giường có bóng người, Cố Khê nhắm mắt lại, đến khi trong đầu không còn hỗn độn, cậu mới mở to mắt, khi vừa thấy rõ cảnh vật xung quanh, nội tâm cậu ngay lập tức trở nên xáo động.

Từ trên giường ngồi dậy, phát hiện bản thân chỉ mặc mỗi bộ quần áo trong giữ ấm, nhưng vẫn là bộ đồ mặc từ sáng, Cố Khê thở phào nhẹ nhõm. Bên phải giường, Kiều Thiệu Bắc ghé người nằm trên bàn ngủ gục, còn ngồi bên trái, Triển Tô Nam đang dựa tường gật gà gật gù. Cố Khê nhìn đồng hồ trên bàn, trái tim một lần nữa chua xót, đã hơn 1 giờ trưa…. Hai người đã ở bên cậu suốt một ngày sao?

Cảm thấy người hơi lạnh, Cố Khê lấy thêm áo khoác mặc vào người rồi nhẹ nhàng đánh thức Kiều Thiệu Bắc. Đang ngủ, Kiều Thiệu Bắc giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng tỉnh táo, ngái ngủ nhìn Cố Khê, sau đó lập tức biến thành vui sướng, rồi lại lập tức hóa thành đau lòng.

Rất tự nhiên sờ trán Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc thở phào, buông tay, nói: "Cuối cùng cũng hạ sốt." Hắn vừa dứt lời, Triển Tô Nam cũng tỉnh giấc. Nhìn thấy Cố Khê, hắn lập tức tới gần cậu, động tác y như Kiều Thiệu Bắc, vô cùng tự nhiên sờ trán cậu, rồi cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Hà, chắc em đói bụng rồi, anh đi lấy gì đó cho em ăn." Triển Tô Nam xuống giường định đi ra ngoài.

Cố Khê giữ tay hắn lại, vội nói: "Tôi không sao, các anh mau về nghỉ ngơi đi."

Triển Tô Nam rút tay ra, kéo cao chăn cho Cố Khê, cười nói: "Bọn anh không vấn đề, hôm nay em phát sốt gần một ngày trời, vẫn nên cẩn thận một chút. Anh lấy cho em chút cháo."

"Tô Nam."

Cửa mở, Triển Tô Nam ra ngoài. Cố Khê vừa bất đắc dĩ, vừa bất an; mười hai năm trước, cậu đã không quen hai người nọ chăm sóc mình khi sinh bệnh, hiện giờ lại càng không thích ứng nổi.

Ngẩng đầu, là khuôn mặt đầy dịu dàng của Kiều Thiệu Bắc, vừa định khuyên hai người mau về khách sạn thì đối phương đã lên tiếng trước: "Em có muốn giải quyết không?"

Giải quyết? Sau khi Cố Khê hiểu được ý của hắn thì trong đầu cậu ẦM một tiếng, hai má nóng bừng. Kiều Thiệu Bắc thế nhưng lôi một cái bô từ dưới gầm bàn lên!

"Anh đợi bên ngoài." Tựa hồ cũng cảm nhận được Cố Khê có ý "giải quyết", Kiều Thiệu Bắc đặt cái bô cạnh giường, nói: "Bên ngoài đang có tuyết lớn, rất lạnh, đừng đi ra ngoài, em cứ nằm trong phòng. Em đang bệnh, không phải ngại ngùng." Nói xong, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài.

Bên tai Cố Khê lúc này toàn tiếng đập thình thịch của trái tim, cậu cởi nhanh áo khoác, hô hấp dồn dập. Loáng thoáng nghe được tiếng bước chân xuống lầu của Kiều Thiệu Bắc, cậu cúi đầu, thật lâu sau mơ hồ phát ra một tiếng thở dài.

***

Mười phút sau, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc trở lại, trong tay Triển Tô Nam bưng một chén cháo nóng hổi, còn kèm theo một đĩa dưa muối. Còn trong tay Kiều Thiệu Bắc cũng bưng một chén nhỏ, sau khi vào phòng, hắn đặt cái chén nhỏ đó cạnh máy sưởi. Không hỏi Cố Khê đã giải quyết xong chưa, Kiều Thiệu Bắc trực tiếp ngó mắt nhìn cái bô, rồi đi tới định bê nó ra ngoài.

"Thiệu Bắc, đặt xuống đi, để tôi đem đổ." Cố Khê không biết bản thân có phải lại bị sốt hay không nữa, mặt cậu gần như bốc hỏa.

"Em cứ ngoan ngoãn nằm, đừng xuống giường." Sắc mặt Kiều Thiệu Bắc bình tĩnh, nâng cái bô đi ra ngoài, Cố Khê mím môi. Triển Tô Nam ngồi xuống bên giường, cười với cậu: "Tiểu Hà, đừng ngượng, có thể chăm sóc em thế này khiến anh và Thiệu Bắc rất vui sướng."

"Tô Nam." Cố Khê ngoái đầu, nhăn mày, "Tôi… không thích các anh làm như vậy." Hai người bọn họ là thiên chi kiêu tử, không giống cậu chỉ là……

"Có sao đâu. Bọn anh cũng không phải hoàng đế, sao không thể làm vậy được, em cứ mặc bọn anh." Nhớ tới một chuyện cũ nào đó, trên mặt Triển Tô Nam lộ ra nụ cười lưu luyến, "Em đã quên rồi sao, lúc anh và Thiệu Bắc bị ốm, chính em cũng đã săn sóc bọn anh như vậy. Còn nhớ, lúc anh trúng đạn, đến cơm anh cũng chỉ việc há mồm đợi em bón, ngay cả tắm rửa cũng một tay em lo." Giờ hắn mới biết, khi đó người nọ tắm rửa cho hắn, trong lòng áp lực khủng khiếp tới cỡ nào.

Nghĩ vậy, Triển Tô Nam múc một thìa cháo, thổi nguội rồi uy đến bên miệng Cố Khê, đầy ân hận, nói: "Tiểu Hà, trước kia em chăm bọn anh thế nào thì hiện giờ đến lượt hai anh chăm lại em như thế."

"Đã là quá khứ, các anh đừng giữ lại trong lòng làm gì." Nội tâm cậu đang rất hỗn loạn.

"Đương nhiên phải giữ chặt nó trong lòng rồi, phải giữ cả đời." Đưa thìa cháo đến bên miệng Cố Khê, Triển Tô Nam cúi đầu hỏi: "Tiểu Hà, ba người chúng ta, còn cả hai con trai, sau này cứ sống như vậy có được không?"

Cố Khê căng thẳng, yên lặng nhìn Triển Tô Nam, thấy đáy mắt hắn dần trào ra bi thương. Không đáp lại, Cô Khê nuốt khan cổ họng, hé miệng: "Vất vả cho các anh." Rồi há mồm nuốt thìa cháo được đưa tới.

Triển Tô Nam thản nhiên nở nụ cười, tự hỏi tự trả lời: "Vậy năm người chúng ta cứ thế này đi."

Cháo trong miệng hơn nửa ngày mới nuốt xuống, Cố Khê cũng không nói được hay không, yên lặng ăn những thìa cháo Triển Tô Nam đưa tới, trái tim hỗn loạn rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.

Kiều Thiệu Bắc rửa sạch cái bô, về phòng cất rồi lại đi ra ngoài, một chốc sau, hắn bưng một chậu nước ấm trở vào. Đợi Cố Khê ăn cháo xong, hắn vò ướt khăn. Lúc này khuyên thế nào Cố Khê cũng không chịu để bọn hắn làm, cậu muốn tự mình lau mặt.

Thấy cậu lau mặt xong, Kiều Thiệu Bắc lấy cái bát vẫn được để cạnh máy sưởi, giao cho Triển Tô Nam; lúc đầu Cố Khê không thấy rõ thứ trong bát, còn tưởng là thuốc hay gì đó, cuối cùng, khi Triển Tô Nam uy đến miệng cậu, cậu mới biết hóa ra là tổ yến.

"Chị Hồng Nhạn nói thân thể em rất suy nhược, cần phải bồi bổ nhiều, hơn nữa không thể mệt nhọc, bằng không yếu đi sẽ rất phiền toái." Gián tiếp giải thích lý do vì sao phải ăn tổ yến, Triển Tô Nam làm bộ không thấy nét mặt khó xử của Cố Khê, uy một thìa tổ yến đến bên miệng cậu.

"Tô Nam, Thiệu Bắc, thân thể tôi không nghiêm trọng như vậy đâu, các anh đừng mua những thứ quý giá như thế này nữa." Cố Khê cảm thấy thìa tổ yến này đặc biệt khó nuốt.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã nhờ Ngụy Hải Trung mua nào là tổ yến, đông trùng hạ thảo, vi cá, hải sâm, nhân sâm cao cấp để Cố Khê bồi bổ thân thể; bọn hắn vẫn trộm đợi cơ hội cho cậu ăn. Giờ cơ hội đã tới, bọn hắn đương nhiên chặt chẽ nắm bắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!