Chương 30: (Vô Đề)

edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

______

Gần một giờ sáng mới đi ngủ, nhưng bốn giờ sáng đã bị dựng dậy, hồi ôn thi vào đại học Doanh Hải, Từ Mạn Mạn cũng không mệt mỏi như bây giờ. Trong lúc mơ mơ màng màng, bị Trang Phi Phi kéo lên phi cơ, vừa mới thiu thiu ngủ thì lại bị gọi dậy lần nữa. Mệt mỏi, ngái ngủ bước lên xe, lại vừa chìm vào mộng đẹp thì tên Trang Phi Phi ôn dịch kia lại gào thét một lần nữa bắt nàng tỉnh dậy.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của Từ Mạn Mạn để nàng thanh tỉnh, Trang Phi Phi nói "Mạn Mạn, em đi thu thập hành lý đi, mười giờ anh quay lại đón em."

"Ư.. ừm…." Từ Mạn Mạn gật gù rồi lại ngủ.

"Mạn Mạn, tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh." Hơi dùng sức, Trang Phi Phi lại lắc lắc nàng "Tỉnh dậy mau, đợi lát nữa anh nhất định sẽ cho em ăn no ngủ kỹ, tầm mười giờ anh quay lại đón em"

Từ Mạn Mạn cố gắng mở to mắt, ý thức mơ hồ gật gù đầu, thanh âm uể oải hỏi "Hôm nay trở về kia luôn à?"

"Chúng ta muộn nhất là ba giờ phải xuất phát rồi, có rất nhiều việc cần làm. Em về thu dọn hành lý rồi cứ ở kí túc xá đợi điện thoại của anh."

"Được."

Hơi hơi tỉnh táo lại, Từ Mạn Mạn mở cửa xuống xe, cước bộ lảo đảo đi về phía ký túc xá. Mãi cho đến khi nàng mở cửa phòng nhưng không thấy ai thì nàng mới chợt ngớ người nghĩ "Trang Phi Phi sao lại biết mình sống ở ký túc xá?"

Đưa Từ Mạn Mạn về ký túc xá xong, Trang Phi Phi quay xe đến thẳng nhà lão bản. Ngụy Hải Trung sau khi xuống máy bay ở căn cứ không quân đã trực tiếp đánh xe đi trước. Tuy cũng suốt một đêm không ngủ, nhưng Trang Phi Phi không mệt mỏi như Từ Mạn Mạn, ngoại trừ cằm lúm nhúm râu thoạt nhìn hơi tiều tụy thì so với thường ngày không có khác biệt gì cả.

Mới tám giờ sáng nên trên đường cũng không đông đúc xe cộ, Trang Phi Phi một mạch thẳng tuột đến biệt thự đồng sở hữu của hai ông chủ. Ngụy Hải Trung cũng đã tới đó, đang ở trong phòng của Triển Tô Nam đóng gói hành lý. Vừa thấy Trang Phi Phi, hắn lập tức nói "Buổi chiều, cậu và Mạn Mạn cứ nghỉ ngơi đi, tối tầm bảy giờ chúng ta hẹn nhau ở quảng trường thành phố."

"Vâng."

"Giờ cậu liên lạc với bọn Thanh Vĩ đi, kêu họ cứ đi mua tạm laptop, máy ảnh với di động đã"

"Vâng."

Trang Phi Phi lấy một tờ danh sách mà hắn và Ngụy Hải Trung đều có một bản từ trong túi quần ra, rồi gọi điện.

9 giờ mười phút, Trang Phi Phi xếp gọn 4 chiếc va ly to đùng vào sau cốp rồi khởi động xe, phóng tới trường đại học đón Từ Mạn Mạn. Nhanh chóng tới trường, hắn gọi điện cho Mạn Mạn, trong điện thoại có thể nghe thấy giọng của nàng rất ngái ngủ. Phì cười nói với Mạn Mạn là hắn đang đợi dưới sân ký túc xá, Trang Phi Phi phóng xe vào bãi gửi của trường đại học Doanh Hải.

Từ Mạn Mạn vô cùng khốn khổ, nhất là dưới chỗ nàng đang ngồi lại là một cái giường. Tuy chăn đệm đã được nàng đóng bọc gọn gàng nhưng đối với một người buồn ngủ tới nỗi mắt nhắm tịt sắp thành đường thẳng thế này thì đừng nói là một cái giường cứng, cho dù là một manh chiếu nàng cũng có thể ngay lập tức lăn đùng ra ngủ. Hành lý của nàng cũng không nhiều lắm, chỉ có một cái valy nho nhỏ cùng một túi đồ cầm tay. Nàng không phải tiểu thư nhà giàu nên cũng không có nhiều quần áo đến vậy. Hơn nữa sáng hôm qua nàng vừa còn ở Doanh Hải mà buổi chiều đã bay về nhà, rạng sáng lại có mặt tại Doanh Hải…cứ như đang đóng phim vậy, nên cũng không cần quá rườm rà.

Tựa vào cột giường ngủ gà ngủ gật, mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa, Từ Mạn Mạn chẳng buồn để ý tới, khẳng định không phải Trang Phi Phi. Với cá tính của người nọ chắc hẳn là trực tiếp gọi nàng xuống lầu. Đầu óc cứ mê man, hỗn độn hiện lên ý nghĩ như vậy, Từ Mạn Mạn nghe thấy bạn cùng phòng rất hưng phấn gọi nàng dậy "Mạn Mạn, có người tìm bạn kìa."

Đang thiu thiu ngủ, Mạn Mạn tiêu hóa những lời nói này với tốc độ sên bò. Ngay sau đó, có người nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng, ôn nhu nói bên tai nàng "Mạn Mạn, tỉnh dậy mau nào"

Tầm mắt mông lung, Mạn Mạn dường như thấy được khuôn mặt của Trang Phi Phi rồi mặt nàng lại bị sờ.

"Mạn mạn, tỉnh nào, tỉnh nào."

"Trang Tử~~~?" Dụi dụi mắt, Mạn Mạn lắc lắc đầu rồi đứng lên "Anh…sao lại đến đây?" Còn chưa phát hiện ra sự tình "nghiêm trọng" tới cỡ nào.

"Anh sợ hành lý của em nặng, một mình em bê không nổi." Trang Phi Phi nhìn va ly bên chân của Từ Mạn Mạn, hỏi "Chỉ có một cái này?"

"Ừm~~~." Từ Mạn Mạn gật gật đầu, lắc lắc đầu, muốn cho bản thân tỉnh táo hơn đôi chút.

Trang Phi Phi khóe miệng cong lên, lấy áo khoác của Từ Mạn Mạn vắt trên thành giường mặc vào cho nàng, một tay xách lấy hành lý của nàng "Anh mua bữa sáng để trên xe rồi, chốc nữa em ăn no trước đi rồi anh cho em ngủ."

"Được~~~~."

Thầm nghĩ được yên ổn đánh một giấc ngon lành nên Từ Mạn Mạn căn bản không hề phát hiện thấy hành động của Trang Phi Phi cùng câu nói cuối cùng của hắn mờ ám thế nào, ẩn ý tới nỗi khiến người ta khó mà không suy nghĩ linh tinh. Nàng vẫy tay tạm biệt với mấy bạn cùng phòng rồi theo Trang Phi Phi đi. Nàng vừa đi xa thì từ ký túc xá liền truyền đến tiếng thét chói tai của mấy nữ sinh "A!!!!! Mạn Mạn…cậu ấy quen được với một soái ca thế kia từ khi nào??!!! Thế mà dám giấu diếm với chúng ta. "

"Hai người bọn họ không phải là đang muốn ở chung với nhau đó chứ, bạn trai cậu ấy có phải muốn dẫn cậu ấy đi ngủ không!!!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!