Chương 17: (Vô Đề)

Việc tình cờ gặp gỡ Trang Phi Phi, Từ Mạn Mạn hoàn toàn không để tâm. Tuy rằng nàng là cô gái đến từ một thị trấn nhỏ nhưng chưa bao giờ nàng mơ mộng hão huyền.

Nàng không phải không có những ao ước lãng mạn, nàng cũng hy vọng chính mình có thể có được một tình yêu ngọt ngào, chỉ là nàng sống rất thực tế.

Tại Doanh Hải này, thành phố trung tâm của cả nước, đi học được bảy năm rồi, Từ Mạn Mạn vẫn ghi nhớ lời tiểu thúc nói với nàng – mọi thời khắc đều phải giữ mình tỉnh táo, không nên đánh mất con người mình chỉ vì những thứ xa hoa trụy lạc phù phiếm xung quanh; phải học được cách bình tĩnh, học được bình tâm tĩnh khí, đối nhân xử thế cẩn trọng; không cần vì áo quần của bản thân không bằng người mà tự ti, trước cánh cửa tri thức không phân giàu nghèo – những lời răn dạy này cứ thế cứ thế làm bạn với Từ Mạn Mạn suốt năm này qua năm khác…

Tiểu thúc đã dạy cho nàng hiểu được cái gì gọi là kiên cường, dạy nàng hiểu được con người nên tự lực cánh sinh, không nên ỷ lại vào người khác.

Nàng không phải không có chút hụt hẫng, thành phố to lớn là vậy, phồn hoa là thế, đến nỗi nàng khó có thể tưởng tượng hết…. nhưng mỗi một lần hụt hẫng, tiểu thúc lại gọi điện thoại cổ vũ nàng, điều đó dễ dàng đánh lui ác ma của lòng tự ti trong nàng, khiến nàng tự tin đối mặt với mọi khó khăn.

Tiểu thúc dạy nàng tri thức, dạy nàng lễ nghi, dạy nàng cách dùng dao dĩa ăn thịt bò bít

-tết ra sao, dạy nàng cách có thể hòa nhập được với chốn phồn hoa đô thị này.

Đồng học (bạn học) của nàng còn không tin nàng từ thị trấn đến, mỗi lần như thế, nàng đều kiêu ngạo nói với bọn họ rằng

"bởi vì tôi có tiểu thúc của tôi"! https://lenivy. wordpress. com

Nàng rất muốn biết vì điều gì mà tiểu thúc lại rời bỏ Doanh Hải hoa lệ này để chạy tới thị trấn nhỏ bé và hẻo lánh của bọn nàng; nàng rất muốn biết, mụ mụ của Dương Dương và Nhạc Nhạc là ai, tiểu thúc vì sao trẻ như vậy đã có con; nàng rất muốn biết vì điều gì khiến tiểu thúc thà mở quán buôn bán kiếm tiền vất vả đến nhường ấy còn hơn quay về Doanh Hải chuyển hộ tịch…

Doanh Hải, có cái gì khiến tiểu thúc không thể không né tránh. Mười hai năm, nàng chứng kiến tiểu thúc khổ sở trăm bề * nuôi Dương Dương và Nhạc Nhạc lớn lên.

Nhìn tóc bạc trên đầu tiểu thúc càng ngày càng nhiều; nhìn tiểu thúc chắt chiu từng chút một để xây thêm phòng ở trong nhà, cho nàng phí sinh hoạt, cho gia gia và nãi nãi tiền mua thuốc, mua quần áo nhưng tiểu thúc lại chưa từng mua cho chính bản thân mình một bộ quần áo mới nào cả… Vậy mà, nàng lại chưa từng nghe qua một tiếng than vãn kêu khổ của tiều thúc, thúc luôn khẽ mỉm cười, nói

"Không có việc gì đâu".

(* Nguyên tác – tân tân khổ khổ: khổ sở trăm bề)

Trong trí nhớ của nàng, tiểu thúc chưa bao giờ thật sự nghỉ ngơi cả, thúc luôn mang tạp dề làm việc này việc kia, không ngơi tay. Nhiều việc như vậy nhưng tiểu thúc vẫn dành thời gian để dạy nàng học, cho nàng tới trường.

Tiểu thúc là người đã nói cho nàng biết thế giới bên ngoài ra sao; nói cho nàng biết tuy rằng Edward Scissorhands * không thể cùng Kim bên nhau, nhưng anh ta lại chiếm được tình yêu của Kim; nói cho nàng rằng yêu một người nhưng tuyệt đối không thể mất đi chính bản thân mình, trong thế giới của tình yêu điều quan trọng nhất chính là tôn trọng và tín nhiệm… Đã có một quãng thời gian, tiểu thúc là toàn bộ mọi thứ trong thế giới của nàng, nàng ngây ngô thầm mến, nhưng hiện giờ, tiểu thúc tựa như một cây đại thụ trong thế giới của nàng, khi mệt, nàng có thể dựa vào, khi sợ hãi có thể che chắn cho nàng.

(*Edward Scissorhands: là một nhân vật trong bộ phim cùng tên hoặc có tên khác là Edward Bàn Tay Kéo. Bộ phim này rất cảm động, rất rất hay TT_TT… Không kể rõ chi tiết được nên mọi người thông cảm tìm hiểu thêm thông tin về bộ phim ở đây)

Mở tấm ảnh chụp trong máy di động ra ngắm nghía một lúc, Từ Mạn Mạn mới đóng di động lại, kéo cao chăn. Nàng sẽ ở lại thành phố này, nơi mà tiểu thúc không thể không rời đi.

Có lẽ cả đời nàng sẽ không thể biết được nguyên do tiểu thúc ra đi nhưng nàng sẽ cố gắng trụ lại ở nơi này, dù nàng chỉ là một con người thấp bé.

Rồi sẽ có một ngày, tiểu thúc không còn kiêng kị thành phố này nữa, nàng nhất định sẽ đưa tiểu thúc tới đây, để cho thúc ấy thấy những biến hóa lớn lao của thành thị này.

Nàng phải cố gắng kiếm tiền, giúp tiểu thúc nuôi lớn Dương Dương và Nhạc Nhạc, nàng muốn cho Dương Dương và Nhạc Nhạc đến Doanh Hải học tập….

Buổi chiều nàng liền gọi điện cho thầy hướng dẫn, ngày giờ về nhà đã xác định được cụ thể, nàng cũng nhờ các bạn học mua giúp vé tàu.

Nghĩ đến lúc tiểu thúc nhìn thấy nàng sẽ có biểu tình thế nào, Từ Mạn Mạn hận không thể ngay lập tức ngày mai bay trở về nhà, nàng rất nhớ tiểu thúc, rất nhớ, rất nhớ…… Nghĩ muốn tiểu thúc ôm nàng một cái, đó là động lực duy nhất để nàng tiếp tục tiến lên.

Sáng sớm ngày hôm sau Từ Mạn Mạn đi tới công ty, vì rất hưng phấn nên từ rất sớm nàng đã tỉnh giấc. Đến công ty, nàng bật máy tính của mình bắt đầu công việc, trong tay là bữa sáng nàng mua trên đường, hai cái quẩy và một ly sữa đậu nành.

Công ty 9 giờ bắt đầu làm việc, 8 rưỡi tiếng giày cao gót của nữ trưởng phòng phòng tài vụ thường ngày luôn nghiêm cẩn (nghiêm túc, cẩn trọng), bất cẩu ngôn tiếu * đi tới. Từ Mạn Mạn lập tức đứng lên chào hỏi. Đối phương đối của việc nàng đến sớm rất vừa lòng, gật đầu, liền đẩy cửa văn phòng mình đi vào.

Thở phào, Từ Mạn Mạn lại ngồi xuống tiếp tục công việc. Vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng người chạy bộ tới, Từ Mạn Mạn hiếu kỳ ngẩng đầu lên rồi kinh ngạc chớp mắt.

(* Nguyên tác – bất cẩu ngôn tiếu: ăn nói có ý tứ; nói năng thận trọng; trang trọng; không nói cười tuỳ tiện; nghiêm túc)

Đối phương liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng, rồi thực tự giác chạy đến trước mặt nàng

"Ồ, thật trùng hợp, sao tới sớm như vậy."

Ách, anh cũng vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!