Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Công cuộc tu sửa Thương Ngô Quan đã bước sang năm thứ ba mà vẫn chưa hoàn thành.
Nhưng ngay từ năm thứ hai, lối đi trên sườn núi đã được xây xong, lại còn tiến hành quảng bá một chút.
Hiện giờ, mỗi khi đến mùa du lịch cao điểm, có không ít người đến Thương Ngô Quan để tham quan ngắm cảnh.
Giá vé vào cửa Thương Ngô Quan cũng không đắt, mang tính chất nửa bảo tàng tham quan, vé vào cửa 20 đồng, không bán thêm nhang hay đồ cúng gì cả.
Việc phục chế các cổ vật cũng đang chậm rãi tiến hành, cha của Liễu Đào Lý đã giới thiệu đến một đội ngũ vận hành, biến quá trình phục chế này thành một điểm nhấn quảng bá.
Cố Thời nhìn đám bạn nhỏ tò mò bám lấy cửa sổ phòng phục chế để nhìn vào trong, bên cạnh là giáo viên ôn hòa giảng giải về quy trình và ý nghĩa của việc phục chế cổ vật.
Đó là chuyến du xuân do trường tiểu học số 1 thành phố B tổ chức.
Cố Tu Minh thì chống gậy, vui vẻ đi sau đám bạn nhỏ ríu rít, còn được mấy bé tốt bụng dìu tay, trông như một ông cụ bình thường.
Theo lời Cố Tu Minh, đây là "tận hưởng niềm vui gia đình mà thằng nhóc Cố Thời không mang lại được".
Cố Thời thường xuyên muốn quay lại cảnh Cố Tu Minh sau khi vứt cây gậy đi vẫn có thể xách thước đuổi đánh cậu tận hai ngọn núi mà không hề th* d*c, để đưa cho mấy bạn nhỏ hay bị lừa xem thử.
Nhưng nghĩ lại thì thôi, cứ coi như đang bảo vệ tấm lòng kính già của các bạn nhỏ vậy.
Hôm nay đúng là mùng 3 tháng 3 âm lịch.
Cố Thời quay lại bếp, lấy ra mẻ bánh ngải vừa chiên chín và để nguội.
Những chiếc bánh ngải có lớp vỏ ngoài vàng ươm, giòn tan, được rắc thêm đường trắng, đặt vào túi giấy dầu rồi cho vào cái ky lớn bên cạnh.
Cố Thời nghe thấy tiếng la hét càng lúc càng gần, bèn gọi lớn: "Lý Bế Chủy!"
Không ai đáp lại.
Cố Thời: "…" Cố Thời sửa lại: "A Thiện."
Lý Bế Chủy lập tức thò đầu ra: "Gì đó?"
"Giúp một tay nha?" Cố Thời chỉ vào cái ky đầy bánh ngải bên cạnh, "Chia cho các bạn nhỏ một chút."
Mấy năm nay, Cố Thời tình cờ phát hiện Lý Bế Chủy khá thích trẻ con —— bao gồm cả trẻ con loài người.
Khác với những linh thú khác chẳng có cảm giác gì với con người.
Lý Bế Chủy cũng chẳng phải lần đầu giúp Cố Thời, hắn sảng khoái bưng luôn cái ky ra khỏi bếp.
Bánh ngải là món làm từ cỏ ngải luộc chín rồi băm nhỏ, trộn với bột nếp hấp chín. Có thể cho thêm nhân như thịt hoặc đậu đỏ, nhưng Cố Thời không cho gì cả.
Bánh ngải có thể hấp chín ăn luôn, hoặc chiên lại rồi rắc đường, ăn vào có hương cỏ mát mát, ngọt dịu vị nếp.
Lý Bế Chủy hỏi: "Tôi lấy hai cái cho A Chiêu được không?"
"Không thành vấn đề." Cố Thời vừa bỏ vào túi vừa đáp, "Tôi chiên nhiều lắm, lát nữa còn dư anh lấy hết cũng được."
"Được!" Lý Bế Chủy đi ra cửa sân nhà bếp, hô to gọi các bạn nhỏ xếp hàng nhận bánh.
Dư quang ở khóe mắt Cố Thời nhìn thấy Cố — răng cỏ không còn tốt — Tu Minh đi vào, mở nắp xửng hấp và đang chuẩn bị gấp một cái bánh hấp, cậu đột nhiên nhớ ra, loại bánh dẻo dính này không hợp cho Cố Tu Minh ăn.
Không dễ tiêu hóa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!