Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cuối cùng vẫn là Cố Thời nấu cơm.
Nhưng Cố Tu Minh thật sự đã mua thịt, hơn nữa còn để đông mấy ngày.
Cố Thời vừa ăn cơm vừa nói: "Ăn xong con ra ngoài một chuyến nha."
Cố Tu Minh vẫn không đụng vào đồ mặn: "Đi làm gì?"
"Đi báo tang."
Liễu Phùng Xuân đã chết.
Cố Thời không định giải thích cặn kẽ nguyên nhân cái chết cho cả nhà Liễu Đào Lý.
Tuy rằng cái chết không phải là kết thúc tất cả, nhưng đối với những người còn sống, nó vẫn là cú đánh nặng nề.
Thông báo chuyện này qua điện thoại thì quá thiếu trang trọng.
Những người mà Cố Thời muốn báo tang, không chỉ có nhà Liễu Đào Lý.
Cố Thời lấy một danh sách từ cục luân hồi ra, trong số một vạn năm linh hồn vô tội kia, có một nửa vẫn còn người thân trên đời.
Cậu không thể cứu vãn những gì đã xảy ra, nhưng nếu có thể cho người sống một lời giải thích, cũng xem như là một chút bù đắp.
Đối với con người, cả đời chính là cả đời. Nếu kiếp sau không còn ký ức, thì cũng chẳng còn dính dáng gì tới những tiếc nuối của kiếp này.
Cố Tu Minh mơ hồ đoán được đôi chút, nhưng ông không hỏi kỹ, chỉ nói giọng mỉa mai: "Con tìm được người ta chắc?"
Cố Thời xúc một miếng cơm, nghiêm túc đáp lại: "Con không cho phép ông khinh thường bản thân như vậy!"
Cố Tu Minh: "?"
Cố Thời lôi từ túi Càn Khôn ra một xấp giấy toàn là danh sách và địa chỉ viết tay.
Đây là hồ sơ hộ khẩu mà những linh hồn đó từng khai báo trước khi uống Canh Mạnh Bà, do cục thẩm phán lục tung hồ sơ lên mới tìm ra được.
Cố Thời giao xấp giấy kia cho Cố Tu Minh: "Việc xác nhận địa chỉ hiện tại của bọn họ, giao cho ông đấy! Tiến lên! Người thừa kế duy nhất được chỉ định của Thương Ngô Quan!"
Cố Tu Minh muốn nhịn mà không nhịn được, tát một cái vào đầu Cố Thời.
Cố Thời lắc lư như con lật đật, rồi lại cúi đầu ăn tiếp.
Sau khi thu hồi truyền thừa, cậu đã không còn sợ những đau đớn da thịt thế này nữa!
Cố Tu Minh tức đến méo mặt: "Quỷ đòi nợ!!"
"Bậy quá!" Cố Thời vừa ăn vừa nói, không thèm ngẩng đầu lên, "Không có con, ông sửa nổi đạo quán nhà mình à? Con rõ ràng là đồng tử mang tài lộc về đấy chứ!"
Cố Tu Minh bực bội cầm xấp tài liệu đi.
Cố Thời: "Sẽ mất bao lâu vậy?"
Cố Tu Minh cân thử xấp giấy trên tay: "Chừng hai ba ngày."
Nói xong, Cố Tu Minh cầm tài liệu đứng lên.
Tạ Cửu Tư và Cố Thời ăn cơm xong một cách chậm rãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!