Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Tạ Cửu Tư nhận ra mình đã trì hoãn chuyện chính, hơi dừng lại một lúc, nhét điện thoại vào túi, hắng giọng.
Hỗn Độn thờ ơ, trải thân hình của mình ra thành một miếng bánh ở trong nước.
"Tâm sự đi." Tạ Cửu Tư nói, "Có thể thu hồi hơi thở một chút không?"
Tạ Cửu Tư hiếm khi khách sáo như vậy, cũng hiếm khi dùng giọng điệu hỏi ý kiến như vậy.
Trong mắt Tạ Cửu Tư, Hỗn Độn ra đời trước anh, vậy coi như là trưởng bối của anh.
Mặc dù trưởng bối này đã bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng cũng vẫn là trưởng bối, ít nhất trước khi K chưa làm việc gì tổn thương đến anh thì anh phải lễ phép.
Suy cho cùng, việc thu hồi hơi thở cũng tương tự như tư thế đứng trong huấn luyện quân sự, cơ thể lúc nào cũng phải căng cứng, thật ra cũng không thoải mái gì.
Đây cũng là một trong những lý do mà đám thần ma khí thế mạnh mẽ không muốn chủ động đi vào xã hội loài người.
Nếu Hỗn Độn không muốn, Tạ Cửu Tư cũng chỉ có thể lợi dụng quyền năng của Sơn Thần để giới hạn phạm vi ảnh hưởng của Hỗn Độn trong Viện Tam Giới.
Còn mấy cái thứ ở trong Viện Tam Giới á hả?
Ráng chịu đi.
Hỗn Độn nghe Tạ Cửu Tư kêu K thu hồi hơi thở, mấy tia sương mù xoay quanh chạm vào mu bàn tay Tạ Cửu Tư như đang xác nhận gì đó.
Một lát sau, K xác nhận xong.
"Ngươi ảnh hưởng, không, không có."
Giọng của K không phân rõ nam nữ, nó ở giữa hai bên và phía trên sinh linh.
Tạ Cửu Tư đoán ý của Hỗn Độn là: Ngươi không bị ảnh hưởng, không cần.
Nhưng không phải ai cũng là Tạ Cửu Tư.
Sở dĩ anh ít có cảm giác với Hỗn Độn là vì anh đã chinh phục Cửu U, đã quen với bóng tối không đáy và cái lạnh thấu xương quanh năm.
Đó là khu vực mà khi đó Hỗn Độn chưa từng đặt chân tới.
Tạ Cửu Tư nhắc nhở: "Ở đây không chỉ có mình ta."
Hỗn Độn hơi khựng lại, lúc này mới quét một vòng bên ngoài phòng, tức khắc vô cùng khó chịu vẩy nước, tuy nhiên cũng thu hồi hơi thở theo lời Tạ Cửu Tư.
Những bức tranh bị vặn vẹo do ánh sáng xung quanh bị cắn nuốt dần khôi phục lại.
Tạ Cửu Tư nhìn hành vi của Hỗn Độn, có chút mờ mịt.
Tạ — người trước giờ luôn chịu thì mới làm, không chịu thì không làm — Cửu Tư hoàn toàn không hiểu nổi vì sao tâm trạng của Hỗn Độn rõ ràng rất khó chịu nhưng vẫn làm như vậy.
Không hiểu thì phải hỏi.
Nhưng Tạ Cửu Tư không hỏi Hỗn Độn, mà là cúi đầu lấy điện thoại ra một lần nữa, gửi tin nhắn hỏi Cố Thời.
[ Tạ Cửu Tư: Vì sao lại có người đi làm chuyện mà mình không vui? ]
Cố Thời đang tò mò đi dạo phòng dành cho gia đình ở bên kia, nhận được tin nhắn của Tạ Cửu Tư thì ngẩn người.
[ Cố Thời: Bởi vì người đó là người tốt? ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!