Chương 45: Hỗn Độn im lặng uốn cong hai cái

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

Đàn chim trên đỉnh đầu cất cánh bay về tổ.

Cố Thời bồi hồi ở bên ngoài Viện Tam Giới, vẫn không dám bước chân vào.

Cuối cùng cậu thở dài, lựa chọn dẫn cả nhà Dư Tịnh đến quán nước ở khu công cộng.

Dư Tiểu Tuyết rất thích cậu, hận không thể bám dính lên người cậu.

Tần Cầm theo sát phía sau con gái, sợ cô bé đụng trúng đâu đó.

Dư Tiểu Tuyết rất thích những bức tranh cát ở sân chơi trẻ em, kéo Cố Thời và Tần Cầm chạy qua đó.

Cố Thời đi theo bạn nhỏ, vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề vì sao Hỗn Độn lại ghét cậu.

Dựa theo những gì sếp Tạ phiên dịch từ những lời chửi đổng của Hỗn Độn, mục tiêu thù hận của Hỗn Độn vô cùng rõ ràng, chỉ có một, chính là Bàn Cổ Thần.

Cậu không thể nào là Bàn Cổ Thần được.

Bàn Cổ Thần sẽ yếu như cậu sao?

Bàn Cổ Thần chắc chắn cũng sẽ không có bộ lông màu vàng kim.

Cố Thời đi theo Dư Tiểu Tuyết, ngồi xuống ghế, đến khi cô bé nhờ nhân viên lấy bức tranh cát Tiểu Hoa Tiên đến, cậu chống cằm hỏi: "Tiểu Tuyết, lúc trước con đi chơi mùa thu có gì vui không? Là loại có thể viết thành cảm nghĩ ấy."

Dư Tiểu Tuyết khoanh tay trước ngực như bà cụ non, nghiêm túc suy nghĩ: "Lúc đi chơi mùa thu bị té một cái, chảy máu rất nhiều, đau lắm!"

Dư Tịnh ngồi bên cạnh sửng sốt, ngày đó khi cô đến đón Dư Tiểu Tuyết đi chơi mùa thu về, trên người cô bé rất sạch sẽ, làm gì có chuyện chảy máu rất nhiều?!

Cố Thời nghiêng đầu nhìn Dư Tịnh một cái.

Dư Tịnh lắc đầu, nói bằng khẩu hình: "Không có."

Tần Cầm khẽ hỏi: "Là giáo viên dẫn Tiểu Tuyết đến bệnh viện sao?"

"Không phải đâu mẹ." Cô bé lập tức hưng phấn, "Con gặp được một chị gái, có lẽ chị ấy là tiên nữ, con đau lắm, chị ấy phất tay một cái, đau đớn lập tức bay mất! Máu chảy rất nhiều, con tưởng mình sắp chết rồi, chị gái chạm vào con một cái thì con khỏe lại, không còn chảy máu nữa!"

Cố Thời nghĩ đến "trao đổi" mà Tạ Cửu Tư nói, nghĩ thầm, sở dĩ Dư Tiểu Tuyết không bị Hỗn Độn làm ảnh hưởng đến cơ thể, có lẽ là vì trùng hợp đạt thành trao đổi "không đau", "không chết" với Hỗn Độn.

Cố Thời thật sự rất lo lắng về chuyện Hỗn Độn ghét cậu.

Cậu hỏi: "Tiểu Tuyết, con còn nhớ những chuyện lúc con bị bệnh không?"

Cô bé sửng sốt, cau mày cẩn thận nhớ lại: "Gặp ác mộng! Đen như mực, còn rất đau nữa, có người đánh em!"*

*Cố Thời vai vế là chú nên xưng "chú

- con" với Tiểu Tuyết, nhưng Tiểu Tuyết thích Cố Thời và gọi Cố Thời là anh nên xưng là "em

- anh".

Cố Thời nghe cô bé nói vậy, lập tức ngừng hỏi.

Thật tàn nhẫn khi ép một đứa bé nhớ lại những chuyện không tốt.

Cố Thời nói sang chuyện khác: "Ừm, không nghĩ nữa, chúng ta vẽ Tiểu Hoa Tiên đi."

Dư Tịnh và anh của cô uống nước ở gần đó, gọi một ly sữa chuối, cô và anh của cô cùng kiểm tra xem có đánh rơi chứng minh nhân dân hay gì đó không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!