Chương 44: Cái tính chết tiệt của anh!

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

Cùng Kỳ nghĩ hắn lớn chừng này rồi, chưa từng bị người khác thương hại như vậy đâu.

Tạ Cửu Tư có ý gì vậy?

Khinh thường hắn phải không?

Cùng Kỳ cau mày: "Ánh mắt đó của anh là sao?"

Tạ Cửu Tư bơ hắn, nhấc chân muốn rời đi.

Cùng Kỳ không phải kiểu hung thú sau khi nhận thua thì sẽ thật sự không ra tay nữa.

Thấy Tạ Cửu Tư đang bấm pháp quyết rút đất, Cùng Kỳ không chút suy nghĩ, vươn móng vuốt nhắm ngay vị trí Tạ Cửu Tư đang đứng.

Pháp quyết của Tạ Cửu Tư bị phá, đầu gối bị mắc kẹt dưới sàn nhà.

Quần áo trên người anh bị Cùng Kỳ làm rách một lỗ.

Cùng Kỳ Cảm thấy đầu ngón tay mình đụng phải cái gì đó, lập tức cong ngón tay, giật Cầm Cố Châu trên cổ Tạ Cửu Tư đi.

Tạ Cửu Tư đen mặt, rút chân ra khỏi sàn nhà, giọng nói như tảng đá bị đóng băng hàng vạn năm ở Cửu U: "Trả lại cho tôi."

Cùng Kỳ cầm Cầm Cố Châu cướp được từ chỗ Tạ Cửu Tư, nhìn đám lông tơ bồng bềnh bên trong: "Đây là cái gì?"

Tạ Cửu Tư không đáp, tay hóa thành vuốt rồng, đánh về phía Cùng Kỳ.

Đế Thính và Lý Bế Chủy khẽ rít lên một tiếng, nhanh chóng rời xa trung tâm trận đánh.

Bọn họ đã quen với tình huống một lời không hợp liền đánh nhau như thế này, phải nói là, xưa giờ bọn họ đều sống như vậy, vì vậy, môn học bắt buộc duy nhất của đám thần ma thượng cổ là làm thế nào an toàn lui thân khỏi cuộc chiến.

Trước khi rời đi, Lý Bế Chủy còn hô: "A Chiêu!"

Thao Thiết còn đang trong trận, chưa đánh xong, cả căn phòng lại bắt đầu rung chuyển.

Vẻ mặt hắn vô cảm, bất động như núi, thao tác cũng chưa từng thay đổi, nhân lúc mua trang bị còn nhìn lướt qua làn đạn đang hoảng sợ vì tưởng có động đất, kêu hắn chạy nhanh, hắn bình tĩnh nói: "Không phải động đất, đã nói là hai đồng nghiệp đánh nhau rồi, đánh xong trận này, tôi sẽ đi khuyên."

Hàng loạt dấu chấm hỏi bao trùm màn hình livestream.

Mấy người ngồi trong phòng của Tạ Cửu Tư cũng cảm nhận được rung chuyển.

Bởi vì có dấu ấn ở giữa mày nên Cố Thời và Tạ Cửu Tư có sự liên hệ chặt chẽ vi diệu, cậu thoáng cảm nhận được dường như Tạ Cửu Tư đang tức giận, hơn nữa còn đánh nhau với người khác.

Cố Thời sửng sốt, sau khi an ủi cả nhà Dư Tịnh thì đến ban công nhìn xung quanh.

Tất cả trận pháp ở Viện Tam Giới đều do Tạ Cửu Tư kiểm soát, Cố Thời nhìn mãi cũng không thấy là chỗ nào xảy ra chuyện, nhưng có thể mơ hồ nghe thấy một ít giọng nói của các thần ma được gió núi thổi đến, hầu hết đều đang hả hê.

Cố Thời nghe một lát thì về phòng.

Cả nhà Dư Tịnh vừa mới tiếp xúc với những chuyện phi tự nhiên, hơn nữa vấn đề của con cái trong nhà cũng thấy được hy vọng, nên bây giờ bọn họ rất tò mò về những sự vật xung quanh.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì." Cố Thời ngồi trở lại, "Hình như đang đánh nhau."

Cậu vừa dứt lời, căn phòng lại rung chuyển.

Dư Tịnh có chút luống cuống: "Đây, đây thật sự không sao hả? Không phải là động đất chứ?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!