*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
"Nhóm vong linh đầu tiên trên Trái Đất sắp tiêu vong đã chọn một dũng sĩ lên làm thủ lĩnh, thủ lĩnh quyết định đi tìm Chúc Long có sức mạnh có thể sánh ngang với Bàn Cổ Thần, cầu xin được…" Nói đến đây, Cố Thời thấy ngứa mũi, nhịn không được hắt xì ba cái khiến mũ trên đầu hơi nghiêng.
Tần Cầm nắm tay con gái, nghe tiếng hắt xì thì quan tâm theo bản năng: "Bị cảm hả? Mùa đông nên mặc nhiều chút, chàng trai trẻ, không nên ỷ vào…"
Cô nói được một nửa thì đột nhiên im bặt, ngước mắt nhìn Cố Thời một lúc lâu mới do dự nói: "Cậu… Là người đúng không?"
Sau khi được nhắc nhở, Dư Tịnh cũng nghĩ đến chuyện này, cô sửng sốt hai giây, nói với giọng không chắc lắm: "Không phải cậu là đạo sĩ sao?"
"Ừm…" Cố Thời vịn mũ trên đầu, "Tôi cũng chỉ mới biết mình không phải con người trong khoảng thời gian này thôi, là gì thì tôi không rõ lắm, có lẽ khi còn nhỏ gặp chút vấn đề."
"Ồ, ồ… Là vậy à." Dư Tịnh gật đầu, cầm ly nước ấm uống một hớp, "Cậu nói cho chúng tôi biết những chuyện này có sao không?"
"Đây không phải sợ mọi người không yên tâm sao?" Cố Thời thản nhiên nói, trả lời vấn đề rất dứt khoát, "Chưa nói đến những biện pháp có thể khiến mọi người không thể nói ra ngoài, cho dù mọi người thật sự nói ra, cũng sẽ không có ai tin."
Viện điều dưỡng Chung Sơn là viện điều dưỡng đăng ký chính quy, bên trong có không ít người có bối cảnh gia đình không đơn giản, thân phận và sổ sách của đám lão yêu quái cũng đang dần đi vào quỹ đạo, ai lại rảnh rỗi đi điều tra một viện điều dưỡng có hậu trường chỉ vì loại chuyện này.
"Bởi vì dù có là người hay yêu quái cũng không thể tránh khỏi việc áp sự hiểu biết và logic của mình vào những điều mà mình nhìn thấy." Cố Thời giơ một ngón tay lên, hùng hồn nói, "Chẳng hạn như có người đột nhiên biến mất ngay trước mặt, sau khi bị dọa cho nhảy dựng lên thì phản ứng đầu tiên của hầu hết mọi người sẽ là "hoa mắt nhìn nhầm"."
Dùng cách nói của Đế Thính, chính là đèn hơi mờ.
Mặc cho ai kể với người đi đường hoặc đến đồn công an nói rằng thấy yêu quái, thấy quỷ, mọi người sẽ không cho rằng người đó thật sự nhìn thấy yêu quái hay quỷ, mà là sẽ tránh ra xa, miễn cho bị người trông giống như có vấn đề về tinh thần ăn vạ.
Vì vậy có rất nhiều yêu quái nhỏ cực kỳ thích trà trộn vào trong loài người, giả làm một người bình thường.
An toàn hơn ngồi xổm trong núi sâu rừng già, có thể bị yêu quái khác tập kích bất cứ lúc nào rất nhiều.
Mấy người kia nhìn nhau, suy nghĩ một lát thì thấy cũng đúng.
"Chúng tôi sẽ không nói ra ngoài." Tần Cầm nhỏ giọng nói, "Đúng là sẽ không có ai tin."
Cố Thời "ừm ừm" gật đầu, đang định tiếp tục bịa về những năm tháng huy hoàng của Tạ Cửu Tư với cả nhà Dư Tịnh thì điện thoại trong túi rung lên hai lần.
Cố Thời lấy điện thoại ra xem, thấy Cố Tu Minh gửi tin nhắn đến.
[ Cố Tu Minh: Bộ đẻ trứng ở sân bay hay gì? ]
[ Cố Thời:??? Tự dưng công kích cá nhân thế? ]
[ Cố Tu Minh: Gà mái trong nhà đã ấp ra gà con, sao con chưa về nữa? ]
Cố Thời chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi.
[ Cố Thời:? Về gì? Con đang ở chỗ của Tạ Cửu Tư, chuyện khẩn cấp như cứu người chẳng lẽ còn phải về nhà báo một cái mới chịu hả? Ông sẽ không thể nào không thể nào không thể nào tàn nhẫn như vậy chứ? ]
Cố Tu Minh chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi.
Ông quay đầu nhìn phòng khách được quét dọn bóng loáng sạch sẽ, lại nhìn đạo bào được ủi không có một nếp nhăn trên người, cuối cùng, ông nhìn qua ảnh phản chiếu trên bình phong bằng kính, nhìn búi tóc trơn bóng được buộc gọn gàng.
Sau đó oán hận đập bàn, nổi giận đùng đùng kéo Cố Thời vào danh sách đen.
Cố Thời không thể gửi tin nhắn châm chọc được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn hệ thống thông báo gửi tin nhắn thất bại.
"Sao lần này ông già thúi lại tích cực vậy." Cậu lầu bầu, gãi đầu, cảm thấy rất không đúng.
Nhưng chuyện Cố Tu Minh gạt cậu và không muốn nói thật sự quá nhiều, Cố Thời đoán lần này ông lại giấu diếm gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!