Chương 41: Ấu trĩ!

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

Cuối cùng Cố Tu Minh cũng đồng ý với phương pháp mà Cố Thời đề xuất.

Ông nghe thấy Cố Thời hưng phấn báo tin vui cho Tạ Cửu Tư ở bên kia điện thoại, khẽ thở dài rồi cúp máy.

Một ông già như ông sao có thể không hiểu suy nghĩ của người trẻ tuổi chứ?

Cố Tu Minh vừa ăn màn thầu vừa thở dài, trong lòng có chút hụt hẫng.

Ông chỉ đang nghĩ, dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, nếu Cố Thời đã không có tài năng bói toán, ông cũng không định tiếp tục truyền lại năng lực của dòng dõi Thương Ngô — thứ dễ thu hút những kẻ tham lam tìm đến.

Thương Ngô Quan bị bỏ hoang thì cứ để nó bị bỏ hoang thôi, toàn là những món đồ cũ kỹ sắp bị loại bỏ, thật sự không cần Cố Thời phải lãng phí mười mấy năm, thậm chí là vài chục năm để sửa chữa nó.

Khôi phục dòng dõi Thương Ngô, sửa chữa Thương Ngô Quan, đây vốn nên là chuyện của ông già này. Chỉ là ông thật sự không có tiền đồ, dù cố gắng thế nào cũng không làm tốt được việc gì.

Nhưng dù là áy náy hay không có mặt mũi nào gặp tổ tông trong sư môn sau khi chết đi, cũng đều là chuyện của một mình Cố Tu Minh ông. Cố Thời không được truyền thừa năng lực của dòng dõi Thương Ngô ông, dĩ nhiên không cần phải gánh vác trách nhiệm nặng nề này trên vai.

Không phải là ông không nghĩ tới chuyện khôi phục Thương Ngô Quan, chỉ là thời gian và tiền tài cần thiết cho chuyện này thật sự quá khổng lồ, sao có thể để Cố Thời rơi vào hoàn cảnh như vậy vì một ông già gần đất xa trời được chứ?

Nhưng Cố Thời lại rất cố chấp trong chuyện này.

Có một số việc, có lẽ Cố Thời đã quên rồi, nhưng Cố Tu Minh vẫn còn ấn tượng rất sâu.

Khi Cố Thời học lớp 4, giáo viên dạy Ngữ Văn giao bài tập, để bọn nhỏ viết một bài văn với chủ đề là "lý tưởng".

Không giống với lý tưởng vĩ đại của các bạn nhỏ khác là muốn trở thành nhà khoa học, muốn làm cảnh sát, muốn trở thành nhà du hành vũ trụ, chỉ có Cố Thời — bé đạo sĩ đã bị hiện thực vùi dập nặng nề là viết bài văn với sự chân thành "Em muốn thành một người giàu có".

Lúc đó internet chưa phát triển, Cố Thời còn nhỏ, kiến thức không nhiều lắm, nhưng vẫn viết kế hoạch kiếm tiền của mình một cách vô cùng nghiêm túc.

Bé nói bé muốn làm nhân viên bán vé xe ô tô, bởi vì lần nào bé cũng nhìn thấy trên tay nhân viên bán vé cầm một đống tiền, bé muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, sau đó sửa lại phòng ở trong nhà, không để cho ông nội buồn bã nữa.

Lúc ấy Cố Tu Minh nhận được điện thoại hỏi thăm gia đình của giáo viên, khi nghe giáo viên cẩn thận dò hỏi tình huống gia đình, ông suýt nữa đã bứt hết râu của mình.

Ông đã không còn nhớ lúc đó ông cảm thấy tức giận hay buồn cười, ông chỉ nhớ, khi Cố Thời học lớp 4 đã hạ quyết tâm gánh trách nhiệm sửa chữa Thương Ngô Quan trên vai.

Nhỏ mà lanh.

Cố Tu Minh ăn hai ba cái là xong bữa sáng,  rửa chén, về phòng bắt đầu ủi đồ.

Thôi thì cứ mặc kệ đi, Cố Tu Minh thầm nghĩ.

Sau khi ủi xong bộ đồ sẽ mặc để gặp người ta vào ngày mai, Ông còn phải dọn dẹp sân ở thính đường, để lại ấn tượng tốt cho người ta.

Thằng nhóc thúi Cố Thời chỉ biết làm điệu cho bản thân, phòng như cái ổ chó thì không thấy chủ động dọn dẹp, lần nào ông cũng phải xách cây thước ra lệnh bắt ép mới chịu dọn dẹp qua loa.

Kêu cậu đi chiêu đãi người ta, sợ là cả đời cũng đừng mơ đến chuyện cưới được vợ.

Cố — hoàn toàn không biết cả nhà Dư Tịnh sẽ không đến nhà mình — Tu Minh lo lắng sốt ruột, lo lắng cho vợ của tên Schrodinger kia.

……

Cố Thời không mắc chứng rề rà, năng lực hành động siêu mạnh.

Sau khi tìm được địa chỉ của Cục Di Vật Văn Hóa bản địa, cậu gọi điện nhờ tư vấn rồi hẹn thời gian gặp mặt với người ta.

Cố Thời cảm thấy như có hy vọng đạt được mục tiêu cuộc đời mình, cậu vui đến mức nhìn thấy đứa bé khóc quấy ven đường cũng sẽ cười ngây ngô.

Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời vừa ngân nga vừa nhảy chân sáo bên cạnh, đành phải đưa tay ra giữ chặt lấy Cố Thời, miễn cho cậu hưng phấn quá xong xảy ra tai nạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!