Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Tạ Cửu Tư đích thân thu dọn đồ Cố Thời mua về, biểu cảm vẫn như cũ không thay đổi, nhưng tâm trạng lại rất tốt.
Không thể nói được là vì sao, nhưng tóm lại là rất tốt.
Cố Thời ngẩng đầu nhìn cổng lớn của chợ hàng hóa nhỏ, vì nghĩ cho mấy chủ cửa hàng đã lừa Tạ Cửu Tư, cậu nhân lúc Tạ Cửu Tư chưa quay lại, nhấc chân rời khỏi chợ hàng hóa nhỏ.
Cậu gửi tin nhắn cho Tạ Cửu Tư, vội đến chợ vật liệu xây dựng đối chiếu giá cả.
Tạ Cửu Tư nhắn "được" cho cậu.
Thành phố B có hai khu thương mại lớn, trong đó, các cửa hàng vật liệu xây dựng tập trung ở phía Tây thành phố.
Cố Thời nhắm mắt làm ngơ đối với khía cạnh này, lần này cậu không định mua gì hết, chỉ điều tra và so sánh giá cả thôi.
Cậu đi dạo một vòng trong chợ vật liệu xây dựng, nhìn bảng giá ghi trong sổ tay mà đầu choáng váng.
Cố Thời không biết rốt cuộc Thương Ngô Quan được xây dựng vào thời đại nào, dù sao thì ông già chưa bao giờ nói cho cậu biết.
Nhưng cậu có thể chắc chắn đó không phải là thời đại có thể tùy ý sử dụng xi măng cốt thép.
Cố Thời nhớ khi còn nhỏ, cậu đi theo sau lưng Cố Tu Minh cùng tu sửa các tượng thần, Cố Tu Minh cứ dặn đi dặn lại, nhất định phải giữ cho khô ráo, cẩn thận củi lửa linh tinh. Sau đó không dùng những chân nến thắp lửa, mà đổi thành chân nến điện tử, chỉ có thắp hương là vẫn đều đặn mỗi ngày.
Cố Thời nghĩ, rất có thể kết cấu kiến trúc của Thương Ngô Quan là thuần gỗ.
Mà bây giờ… Cố Thời nhìn ghi chép trong sổ tay của mình.
Trong các cửa hàng mà cậu đến xem, loại ván gỗ nguyên chất rẻ nhất là gỗ thông, thông số 40×20×1.7 tốn 13 tệ, chưa bao gồm công đoạn sơn.
So với thép, giá sản phẩm gỗ nguyên chất cao hơn ít nhất 6 7 lần.
Gỗ tốt hơn sẽ còn đắt hơn nữa.
Cố Thời không khỏi sờ đầu mình.
Thôi được, đừng nói là biển hiệu, mười mấy vạn của cậu e là chưa xây nổi cái cổng Thương Ngô Quan chứ nói gì.
Không phải gỗ nguyên chất đắt thành như vậy, mà do Thương Ngô Quan là đạo quán có lịch sử huy hoàng nên cổng núi rất khí thế, cổng dày và chắc chắn, cộng thêm khung cửa và mái hiên bên ngoài, vật liệu gỗ sau khi đã qua xử lý công nghệ sợ là có thể đào rỗng Cố Thời, thậm chí khiến cậu nợ thêm mười mấy vạn.
Ặc, còn chưa bao gồm phí nhân công nữa đó.
Đầu óc Cố Thời ong ong, hít sâu một hơi, viết ra giá cả của cửa hàng cuối cùng, mặt ủ mày ê.
Thông thường kinh doanh vật liệu xây dựng, một tháng cũng không thấy mở cửa được một lần.
Chủ cửa hàng là người đàn ông trung niên, trên đầu có vài sợi tóc bạc, đang ôm một chiếc lò sưởi ấm tay, rúc bên bếp bò ở trong góc cửa hàng, hỏi cậu: "Nhóc con, con muốn trang trí lại nhà?"
"Ah, không phải." Cố Thời lắc đầu, dù sao cũng phải đợi Tạ Cửu Tư, thế là cậu vào cửa hàng tránh lạnh, trò chuyện với chủ cửa hàng, "Nhà con sống trong đạo quán, nhưng khá đổ nát, ông già nhà con lớn tuổi rồi, lại nhớ tình cũ, nhưng trước kia trong nhà không có nhiều tiền, bây giờ con kiếm được ít tiền, muốn sửa chữa lại trong nhà một chút…"
Chủ cửa hàng ngạc nhiên: "Đạo quán? Chỗ nào thế?"
"Ở Chung Sơn."
Chủ cửa hàng hơi dừng lại, vẻ mặt suy tư: "Hình như chú từng nghe nói đến."
Cố Thời sửng sốt: "Ah?"
Chủ cửa hàng nhớ lại: "Mấy năm trước, có một vị khách tới hỏi thăm, mặt tiền cửa hàng của chú ở vị trí không tốt lắm, kinh doanh không mấy khả quan, hầu hết mọi người đi hết các cửa hàng khác rồi mới đến chỗ chú, ông ấy nói vài câu với chú, cũng nói là muốn tu sửa đạo quán của mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!