Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Từ cổ chí kim, Tạ Cửu Tư đã không tiếp xúc với người khác.
Mặc dù anh đã sống rất lâu, nhưng cũng chỉ nghe nói đến hầu hết các thần ma, chứ chưa từng nhìn thấy trạng thái của bọn họ.
Cả vẻ ngoài và hơi thở đều không rõ lắm.
Tạ Cửu Tư không thể biết được nguyên hình của Cố Thời chỉ với một ít cuộn lông này, cuộn lông màu vàng sáng này quá bình thường, không có gì đặc biệt.
Chỉ có một điều duy nhất Tạ Cửu Tư có thể kết luận từ cuộn lông này là
-- Cố Thời còn rất nhỏ, thậm chí có thể chưa hoàn toàn thoát khỏi thời kỳ ấu niên.
Cuộn lông mềm mại này mang đến xúc cảm rất đặc biệt, là thứ mà động vật trưởng thành không thể nào mang lại, đương nhiên yêu quái cũng vậy.
Tạ Cửu Tư không khỏi nhào nặn hai cuộn lông mềm mại, suy nghĩ một lát, lấy một Cầm Cố Châu lớn bằng ngón tay cái trong giới tử ra, nhét cuộn lông nhỏ vào.
Cuộn lông nhỏ bị đè chặt trải ra trong hạt châu trong suốt, Tạ Cửu Tư nhìn cuộn lông màu vàng sáng bồng bềnh trong Cầm Cố Châu trông hơi giống hoa nhung tuyết mà anh thấy trong cửa hàng hoa.
Chỉ là đóa nhung tuyết vàng kim của anh đẹp và quý hơn nhiều.
Ít nhất như vậy đã đủ để làm tín vật.
Tạ Cửu Tư nghĩ đến Cố Thời đã đeo vảy rồng của anh lên cổ, anh suy nghĩ rồi nối Cầm Cố Châu thành một vòng nhỏ, lấy sợi dây xỏ vào, đeo lên.
Vậy là anh cũng giống Cố Thời rồi........
Ngày hôm sau là thứ hai.
Cố Thời dậy sớm, nhìn vào gương một lúc lâu, càng nhìn càng tức.
Mẹ nó!
Từ giờ trở đi sẽ tuyệt giao với Tạ Cửu Tư!
Tuyệt giao đến khi tóc trở lại bình thường mới thôi!
Cố Thời siết chặt nắm tay, nổi giận đùng đùng bước ra khỏi phòng, đi gõ chuông giờ Mão.
Lúc trở lại, Cố Tu Minh vừa mới đánh răng xong, đang chỉnh lại bộ râu dài của mình.
Thấy Cố Thời trở về, Cố Tu Minh "ồ wow" một tiếng: "Hôm nay dậy sớm vậy? Không ngủ nướng hả?"
"Không ngủ!" Cố Thời lớn tiếng trả lời, thoáng nhìn đầu mình thông qua cửa kính phòng, càng lúc càng không vui, xoay người chui vào bếp.
Cố Tu Minh hơi ngạc nhiên.
Trên thực tế, kể từ khi Tạ Cửu Tư bằng lòng đưa đón Cố Thời đi làm, đã rất lâu rồi Cố Thời không dậy sớm như vậy.
Ngoại trừ lúc gõ chuông giờ Mão, cậu thậm chí còn không ăn sáng ở nhà.
Muốn con người học thói xấu thật sự rất đơn giản, trong hơn nửa tháng, chỉ có Cố Tu Minh duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi như một người máy, ngày nào cũng thức dậy gõ chuông vào giờ Mão.
Hơn nữa, Cố Thời không chỉ sa đọa một mình, cậu còn muốn kéo Cố Tu Minh sa đọa chung
-- cậu sẽ đến nhà ăn ở viện điều dưỡng, lấy bữa sáng về cho Cố Tu Minh.
Nếu không phải Cố Tu Minh đã sống như vậy mấy chục năm, e là sẽ không thể cưỡng lại được sức cám dỗ của việc trở thành sâu gạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!