Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Kim Ô, tức là hóa thân của mặt trời.
Trong thiên địa tự nhiên vốn chỉ có mười con Kim Ô, cả gia đình định cư trên cây Phù Tang, kết quả do quá mạnh nên khiến nguồn nước trên Trái Đất khô cạn, sinh linh đồ thán, sau đó bị Hậu Nghệ bắn chết chín con, chỉ để lại một con.
Từ đó, con Kim Ô cuối cùng may mắn còn sống sót trở nên cẩn thận hơn, ngày nào cũng chăm chỉ chấm công đi làm, đến giờ thì tan tầm, từ thời thượng cổ cho đến hiện tại, một con cá cũng không dám câu.
Có lẽ vì Kim Ô chưa từng xung đột với con người, đồng thời cũng là một trong những nguồn sinh tồn của vạn vật sinh linh được sinh ra từ thời đại hậu thần đến nay, vì vậy đám lão yêu quái có tính bao dung siêu mạnh, thái độ cực kỳ thân thiện với hậu bối xui xẻo này.
"Không đến mức đó chứ." Lý Bế Chủy nói, "Anh làm mất hàm hỏa, tạm thời sẽ chỉ là luân hồi hỗn loạn, còn ảnh hưởng đối với nhân thế phải mất ít nhất vài chục năm nữa mới hiện ra, nhưng nếu không có chim nhỏ, vậy chẳng phải sẽ làm đảo lộn thế giới ngay tức khắc sao?"
Cố Thời mờ mịt.
Cái gì? Chim gì? Chim nào nhỏ?
Là cái cậu đang nghĩ sao?
Sao miệng của con yêu quái Lý Bế Chủy này toàn mấy từ ngữ ô uế vậy?!
Cố Thời nghiêm túc: "Chim nhỏ gì vậy?"
"Kim Ô á." Lý Bế Chủy đáp rất kiêu ngạo, "Đây là xưng hô yêu thích của tôi dành cho bé ấy, dễ thương lắm đúng không!"
Cố Thời: "."
Rồi.
Cố Thời nhìn thoáng qua Họa Đấu hơi thở yếu ớt đang nằm trên giường, sau đó nhìn về phía Kim Ô đang ngồi trong góc.
Trên tay Kim Ô vẫn còn đang cầm nửa miếng Sachima chưa ăn xong, ngơ ngác ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Trong mười con Kim Ô, con còn sống sót là con Kim Ô nhỏ tuổi nhất, nghe nói là hóa hình rất sớm nên hình người là một cậu bé, thậm chí trên mặt vẫn còn nét ú ú của trẻ con.
Không hề nhìn ra đây là một nô lệ tư bản cẩn thận chấm công hơn trăm triệu năm qua.
"Tôi cũng thấy không đến mức đó." Tất Phương nói.
Nguyên hình của hắn là một con chim khổng lồ, toàn thân rực lửa, nếu miễn cưỡng thì cũng có thể coi như là cùng tổ tiên với Kim Ô, vì vậy hắn cũng rất quan tâm hậu bối Kim Ô này.
Hắn an ủi: "Thời gian và phạm vi hoạt động của bé Kim Ô rất theo quy luật, nếu thật sự muốn bắt thì đã bắt từ lâu rồi."
Nói vậy cũng có lý.
Kim Ô đang ngồi trong góc dần dần hoàn hồn lại, ngước mắt nhìn Tất Phương, không nói tiếng nào, miệng nhỏ tiếp tục nhai chóp chép phần đồ ăn vặt còn lại.
Đám lão yêu quái đã quen với chứng tự kỷ của bé, mỗi người lần lượt trình bày suy đoán của mình.
Lý Bế Chủy lười đoán cùng bọn họ, hắn đặt mông ngồi cạnh Kim Ô, bắt đầu bla bla bla nói gì đó với Kim Ô.
Cố Thời nhìn Kim Ô mắt điếc tai ngơ đối với Lý Bế Chủy đang ầm ĩ, sau khi im lặng gặm miếng Sachima xong, lại giơ tay lấy một miếng bánh gạo vượng vượng từ gói đồ ăn vặt bên cạnh, gặm rôm rốp.
Có chút đáng yêu.
Tạ Cửu Tư nghe đám lão yêu quái trình bày quan điểm một lượt, hầu hết đều cho rằng Kim Ô không thể nào xảy ra chuyện.
Cố Thời nghĩ thầm vậy thì chưa chắc.
Cậu không hiểu những lý do mà đám lão yêu quái này nói lắm, nhưng theo lời bọn họ nói, nếu không có Kim Ô, toàn bộ thế giới sẽ mất đi trật tự, nhưng Cố Thời cho rằng, sở dĩ bây giờ Kim Ô vẫn ổn, có lẽ là do bé quá dễ tìm, hơn nữa động tĩnh mang đi quá lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!