Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Thuần hóa thú? Thuần hóa thú gì cơ?
Cố Thời nhớ lúc trước Lý Bế Chủy có nói với cậu, cách đánh nhau của Tạ Cửu Tư rất mắc ói.
Cố Thời đột nhiên tò mò: "Tôi nghe nói trước đây anh và Lý Bế Chủy từng đánh nhau."
Tạ Cửu Tư gật đầu.
Cố Thời nhanh chóng bán đứng Lý Bế Chủy vì lòng hiếu kỳ, giả vờ giả vịt hỏi: "Tôi nghe anh ta nói cách đánh nhau của anh rất mắc ói, tại sao vậy?"
Tạ Cửu Tư bị hỏi vậy cũng không ngại, chỉ hơi nhớ lại một chút: "Cậu ta gây bão trên biển."
Cố Thời gật đầu: "Sau đó?"
"Cậu ta lại dẫn sấm sét tới, tôi đáp trả bằng một cơn lốc, cậu ta né không kịp, đúng lúc một tia sét đánh xuống, trùng hợp đánh ngay cậu ta khiến cậu ta bất tỉnh, bị vướng vào cơn lốc suốt 7 ngày, sau đó ói hơn nửa tháng."
Cố Thời: "."
Vãi.
Cái này thật sự rất hợp lý, thậm chí là quá phù hợp với hình ảnh diễn viên hài của Lý Bế Chủy.
Cố Thời ráng nhịn nhưng nhịn không được: "Nguyên hình của Lý Bế Chủy là gì vậy?"
"Tự cậu hỏi cậu ta đi, nhưng tốt nhất là đợi đến khi cậu ta chịu nói cho cậu biết." Tạ Cửu Tư nhắc nhở, "Những yêu quái như Lý Bế Chủy không muốn bị gọi dưới danh nghĩa chủng tộc, tốt hơn hết là không nên dò hỏi nguyên hình của bọn họ."
Cố Thời sửng sốt.
Tạ Cửu Tư giải thích: "Có rất nhiều yêu quái, một khi để lộ nguyên hình sẽ mang đến rất nhiều tai họa cho bản thân."
Cố Thời suy nghĩ một chút thì hiểu được ý của Tạ Cửu Tư.
Vạn vật đều có linh hồn, có những sinh linh trời sinh đã có thiên phú hoặc hiệu dụng phi thường sau khi tu luyện, sự quý giá đó đã tăng lên về mặt hình học, chỉ riêng sự tồn tại của chúng thôi cũng đủ để thu hút nhiều ánh mắt tham lam.
Đây là một câu chuyện khác về hoài bích có tội.
Chẳng trách đã nhiều ngày trôi qua nhưng không có ai chạy đến trước mặt cậu hỏi về nguyên hình của cậu.
Cố Thời nghĩ.
Cậu còn tưởng chỉ vì cậu quá yếu nên những lão yêu quái tồn tại từ thời thượng cổ coi thường cậu, hóa ra là không phải, chỉ là bọn họ đang tuân theo những quy tắc ngầm này thôi.
-- Tuy dù bọn họ có hỏi thì Cố Thời cũng chả biết mình là yêu quái gì.
Cố Thời gật đầu: "Là tôi đường đột."
"Không sao." Tạ Cửu Tư đứng dậy, "Chúng ta đi thôi."
Cố Thời báo địa chỉ.
Nhà của Chu Văn ở ngoại ô thành phố, lái xe đến viện điều dưỡng mất khoảng nửa tiếng.
Quy hoạch ở vùng ngoại ô không rõ ràng như trong thành phố, cho dù có địa chỉ cũng khó tìm được địa điểm.
Chu Văn nghe Cố Thời nói cậu sẽ đến, hắn lập tức lái xe đến đường chính, dưới đèn đường, hắn nhìn thấy hai bóng người đang chạy đến từ xa.
Chu Văn nhìn hai bóng người ngày càng gần, sau khi thấy rõ người bên cạnh Cố Thời, hắn run cầm cập, nhanh chóng kéo cửa xe xuống, bước xuống xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!