*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Bệnh nhân London.
Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.
Editor: Aminta.
Thư của Benoît.
***
Ngày 10 tháng 12 năm 1946
Rehau thân mến.
Hôm nay em rời khỏi viện điều dưỡng, chuẩn bị trở về nhà ở New York. Anh nên đến đây xem thử, nơi này hoàn toàn khác London và Paris, những tòa nhà chọc trời sừng sững như những cái cây, giống như bàn tay của chúa vươn lên từ mặt đất. Em đã nhận được thư của anh, em định viết từng bức hồi âm cho anh. Nhưng khi em định viết thì lại phát hiện hầu như em không biết viết gì.
Vậy anh có thể cho phép em viết một vài lời em muốn nói cho anh mà không phải thư hồi âm được không?
Em chỉ ở viện điều dưỡng một tuần, bác sĩ nói em mắc căn bệnh thường gặp sau chiến tranh, em kể cho anh ta những gì mình đã trải qua. Nhưng nỗi đau không phải chiếc bánh kem, chia cho người khác thì sẽ giảm bớt. Em trải qua rất nhiều việc trong một năm nay, em mất liên lạc với anh, mất Carl – người thân của em, em không biết mình đã rời khỏi Châu Âu như thế nào, em đã không gì lưu luyến với nó.
Đến Mỹ, em làm một phiên dịch viên theo đề nghị của anh. Ngài biên tập Charles của em là một người tốt, ông ấy tìm một căn hộ cách xa trung tâm thành phố cho em ở đây.
Mùa đông New York không lạnh như Liên Xô, em sống rất tốt ở đây.
Ngày 24 tháng 12 năm 1946
Trong căn hộ chỉ có mình em và cả cái chân tật bầu bạn với em. Mỗi khi trời lạnh nó sẽ đau vô cùng. Lễ Giáng Sinh sắp tới rồi, nơi này tràn đầy bầu không khí ngày lễ. Em mua một cây thông Nô
-en nhỏ và đặt nó giữa phòng khách, nó trụi lủi không có gì trang trí, nhưng nghe em nói đã, nó còn đẹp hơn lễ Giáng Sinh mà chúng ta cùng trôi qua nữa đó.
Em còn nhớ kỹ lễ Giáng Sinh hai năm trước, anh thần thần bí bí gọi em đến phòng anh. Đốt một ngọn nến, chia sẻ một miếng bánh kem với em.
Em đang ngồi bên cửa sổ viết thư cho anh, đèn đuốc bên dưới nối thành một dải ngân hà. Em phải thừa dịp lễ Giáng Sinh còn chưa tới để đặt nó vào hòm thư em chuẩn bị cho anh. Cha mẹ nuôi của của em rất tin vào chúa, nếu được, tối nay em sẽ làm một tín đồ. Hi vọng lá thư có thể đến chỗ anh.
Nhưng nói thật, em thích lễ Giáng Sinh bên anh hơn.
Ngày 1 tháng 1 năm 1947
Chúc mừng năm mới.
Xin lỗi, em không biết nói gì. Nhưng em rất muốn viết thư cho anh.
Ngày 12 tháng 1 năm 1947
Trước đó em quên nói, trước khi rời khỏi Liên Xô em nhận được một ghim cài áo rất đẹp, không biết vì sao trông nó rất quen thuộc. Có lẽ đó là ảo giác của em, nhưng em thật sự rất thích nó.
Ngày 7 tháng 5 năm 1947
Hôm nay là sinh nhật anh, đáng tiếc chúng ta chưa từng ăn mừng với nhau lần nào. Hiếm khi em đi ra ngoài một chuyến, đặt một cái bánh kem theo yêu cầu, bên ngoài lớp vỏ sô cô la được tô điểm bằng mấy quả anh đào đỏ. Nhưng em gặp chút vấn đề trên đường nên về trễ, chân của em giở chứng, thế là em nghỉ một lát ở ven đường. Anh sẽ không để bụng, đúng không?
Ngày hôm nay sẽ kéo dài rất lâu, trước khi đến mười hai giờ khuya, chúng ta đều có thể ăn mừng.
Em đã chuẩn bị quà cho anh, nó được đặt trên bàn. Đó là sách em dịch, đã xuất bản rồi, bất ngờ thay nó được mọi người ưa thích. Mọi người luôn luôn chờ mong tình yêu, và đồng thời cũng nghiện những sản phẩm ảo tưởng về nó.
Cho tới hôm nay em vẫn còn gặp ảo giác cho rằng sẽ nhận được thư của anh, hoặc là một chút tin tức của anh. Tất cả mọi chuyện rất không chân thật. Hôm nay là sinh nhật của anh, nếu như anh có thể tặng em một món quà, em thề em sẽ vui thật lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!