13
Từ sau đó, mỗi ngày của tôi chỉ có học và học.
Tin tức từ lớp tự nhiên thỉnh thoảng vẫn lọt vào tai tôi, ví dụ như việc Hàn Kỳ Kỳ đang theo đuổi Thẩm Thâm ráo riết.
Có lẽ việc tôi rời đi đã khiến cô ta hành động sớm hơn so với kiếp trước.
Nhưng kiếp này… đã khác hoàn toàn với kiếp trước.
Kiếp trước, có tôi bên cạnh làm nền, Hàn Kỳ Kỳ trở thành nơi tránh gió ấm áp của Thẩm Thâm khi anh ta cảm thấy mệt mỏi với hôn nhân.
Còn ở kiếp này, tôi đã chuyển sang ban xã hội.
Việc một "học sinh kém" như Hàn Kỳ Kỳ theo đuổi nồng nhiệt, trong mắt Thẩm Thâm chỉ khiến anh ta cảm thấy mất mặt.
Anh chẳng có thời gian cũng chẳng còn kiên nhẫn để giúp cô ta cải thiện thành tích.
Mà trong áp lực khắc nghiệt của năm lớp 12, tình yêu và sự an ủi từ người khác giới vốn chẳng phải thứ thiết yếu.
Và thế là Hàn Kỳ Kỳ một lần nữa trở thành trò cười của cả khối.
Tôi không ngờ được rằng, cô ta lại đem sự lạnh nhạt của Thẩm Thâm với mình, đổ lên đầu tôi.
Hai tuần gần đây, mấy nữ sinh ngồi phía bên trái tôi liên tục nói chuyện ầm ĩ trong giờ học.
Chính là những người từng bắt nạt Hàn Kỳ Kỳ trước đây và bây giờ, đối tượng bị bắt nạt dường như… lại là tôi.
Tôi từng nhìn thấy Hàn Kỳ Kỳ thần thần bí bí đi cùng bọn họ sau giờ tan học.
Bây giờ, trên cổ tay mỗi đứa, đều đeo một chiếc đồng hồ nữ tinh xảo.
Và vào một lần giữa giờ ra chơi, không biết có phải nhận được "chỉ thị
"gì không, mấy người đó lại chặn tôi trong nhà vệ sinh — Một chậu nước lạnh dội thẳng xuống, khiến tôi ướt sũng từ đầu đến chân. Nhất Phiến Băng Tâm"Không phải không báo ứng, chỉ là chưa đến lúc.
"Một trong những nữ sinh cười khúc khích nói. Tôi lặng lẽ đứng trong buồng vệ sinh, đợi đến khi cửa được người bên ngoài mở ra, liền lau khô người bằng khăn giấy, sau đó tìm cô phụ trách vệ sinh để sấy khô quần áo. Rồi tôi quay lại nhà vệ sinh, đến chỗ bồn rửa tay, cầm lấy chiếc xô bên cạnh, hứng đầy một xô nước. Khi tôi xách xô bước vào lớp, mấy nữ sinh kia đang cười nói vui vẻ. Tôi bước tới, nâng xô nước lên, dội thẳng cả xô nước lên người họ."A a a!"
Tiếng hét chói tai vang lên.
"Chỉ biết chơi mấy trò trẻ con như vậy thôi à?" Tôi mỉm cười.
"Thật xin lỗi nhé, tôi vốn là người kiểu: một giọt nước ân tình, đáp lại bằng cả suối nguồn."
"Đồ điên!"
Chúng nó la lối:
"Tụi tao sẽ mách với giáo viên!"
"Người cần mách giáo viên là tôi mới đúng."
Tôi cười lạnh:
"Tới nước này rồi mà còn chơi mấy trò bắt nạt nhàm chán đó à?"
"Giỏi thì đừng ngồi đây nữa!Một đứa hét lên:Tao cố tình làm phiền mày đó, tao nhìn mày là thấy ngứa mắt! Học kỳ này mày đâu còn là chủ tịch hội học sinh nữa, đừng có bày ra cái giọng đạo đức giả đó! Tụi tao không sợ mày!"
"Cả khối đều đồn rồi đấy! Con nhỏ đó không biết xấu hổ chuyên đi gian lận mà còn bày đặt làm giá?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!