Chương 6: (Vô Đề)

Hàn Kỳ Kỳ nhìn tôi đang chuyển đồ, rồi lại quay sang nhìn Thẩm Thâm, đôi mắt đỏ hoe, long lanh nước, cứ như thể tôi vừa bắt nạt cô ta vậy.

Cả lớp phần lớn chỉ lặng lẽ xem kịch vui, không ai lên tiếng.

Chỉ có Thẩm Thâm là bước tới gần tôi.

"Cậu đang làm gì vậy?" Anh cau mày hỏi.

"Không phải cậu nhìn thấy rồi sao? Tôi đang đổi chỗ."

"Giáo viên đồng ý chưa?"

"Tôi đã báo với thầy rồi."

Anh ta nhìn tôi dọn dẹp, hít sâu một hơi.

"Ra ngoài với tôi một lát."

Tôi cùng anh đi ra hành lang.

"Cậu đừng vì cãi nhau với tôi mà trút giận lên Hàn Kỳ Kỳ, như vậy là quá tệ rồi đấy."

Tôi bật cười: "Trút giận?"

"Chẳng phải vì dạo này tôi thân với Hàn Kỳ Kỳ nên cậu cố ý khiến cô ấy mất mặt sao? Nhưng Hứa Diểu, chính cậu là người nói muốn làm bạn học bình thường với tôi trước mà."

"Đúng vậy, chúng ta vốn dĩ là bạn học bình thường."

"Tôi chỉ muốn yên tĩnh học hành. Thẩm Thâm, tôi không có cảm xúc gì với cậu cả. Tôi chỉ thấy Hàn Kỳ Kỳ ồn ào, không muốn lãng phí thời gian để giúp cô ta."

"Chỉ vậy thôi."

Nói xong, tôi định quay về lớp, nhưng Thẩm Thâm lại nắm c.h.ặ. t t.a. y tôi kéo lại.

"Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Sao lại trở nên ích kỷ như thế này?"

"Buông ra." Tôi cau mày.

"Được rồi được rồi, tôi chịu thua, cậu đừng giận nữa có được không?"

"Gì cơ?"

Anh cắn môi, lẩm bẩm:

"Tôi thừa nhận, tôi thân với cô ấy, cùng đi học về với cô ấy là để chọc tức cậu. Nhưng cậu cũng không thể vì tức giận mà như thế này được."

Nói rồi, anh lại lầm bầm:

"Về tính cách thì cậu nên học Hàn Kỳ Kỳ một chút, cậu nhìn cô ấy xem, dịu dàng bao nhiêu, lúc nào cũng biết nghĩ cho người khác. Còn cái tính nóng như lửa của cậu, cũng chỉ có tôi mới chịu được.

"Tôi lặng lẽ nhìn người trước mắt. Quả nhiên, dù là kiếp trước hay kiếp này, dù là Thẩm Thâm mười bảy tuổi hay hai mươi bảy tuổi, thì anh ta vẫn là Thẩm Thâm ấy. Sự dịu dàng nhún nhường, sự lấy lòng khéo léo của Hàn Kỳ Kỳ ở bất cứ thời điểm nào, anh đều thấy dễ chịu, thấy cần. Còn tôi, thì luôn sống trong thứ tình yêu đầy so sánh và cái gọi là"chịu đựng

"của anh, giống như một con quay không bao giờ được phép dừng lại. Chỉ cần tôi quay không đủ nhanh, không đủ tốt, không đúng như ý anh, anh sẽ theo bản năng đi so tôi với Hàn Kỳ Kỳ rồi chỉ vào cô ta mà nói:"Cậu nhìn xem, cô ấy quay đẹp biết bao, vậy mà tôi lại đem tình yêu ban phát cho cậu, vậy mà cậu còn soi mói, không biết cảm ơn."

Thế nhưng, thứ tình yêu như vậy, thật ra… tôi chưa từng mong muốn có được.

"Thẩm Thâm," tôi khẽ nói:

"Thật ra tôi vẫn luôn nghĩ, mối quan hệ giữa ba người chúng ta bắt đầu từ việc tôi chủ động giúp đỡ Hàn Kỳ Kỳ. Cho nên, đối với cậu, tôi cũng có phần trách nhiệm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!