Sau khi tấm màn che bị xé toạc, cô ta dứt khoát chẳng còn cố che giấu, đến tận nơi Thẩm Thâm làm việc để chặn đường, nấu cơm trưa mang đến cho anh ta, mua quần áo, hỏi han đủ điều.
Cô ta nói sẽ dùng hành động để chứng minh, rằng cô ta yêu Thẩm Thâm nhiều hơn tôi.
Thẩm Thâm chán ghét sự đeo bám của cô ta, chặn số, không gặp, tất cả những thứ cô ta mang đến đều bị trả lại hoặc vứt bỏ.
Nửa năm sau, Hàn Kỳ Kỳ khóc lóc tìm đến tôi, quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, nói rằng trước đây bản thân mê muội, sẽ không còn quấy rầy Thẩm Thâm nữa.
Cô ta muốn làm bạn lại với chúng tôi.
Tôi đương nhiên không thánh mẫu đến mức đi làm bạn với người từng muốn phá hoại hôn nhân của mình, Thẩm Thâm cũng nói anh ta sẽ không bao giờ làm vậy.
Nhất Phiến Băng Tâm
Thế nhưng, khi cuộc sống hôn nhân dần xuất hiện những vết rạn từ áp lực cơm áo và chuyện con cái, từng khoảnh khắc nhỏ của sự bất mãn đều trở thành cơ hội để Hàn Kỳ Kỳ như một loại virus không kẽ hở len lỏi vào, ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi.
Thẩm Thâm bắt đầu nhắc đến cô ta ngày càng nhiều, thậm chí còn bắt đầu hoài niệm về cô ta.
Anh sẽ nói về sự dịu dàng thấu hiểu của Hàn Kỳ Kỳ mỗi khi hai chúng tôi cãi nhau, cũng sẽ nhắc đến món ăn cô ta luyện nấu cho anh mỗi khi cơm tôi nấu không hợp khẩu vị.
Cuối cùng, những vết nứt nhỏ ban đầu vốn có thể hàn gắn, vì sự tồn tại của người thứ ba mà ngày càng lớn dần.
Khi chúng tôi chiến tranh lạnh, cãi vã, anh bắt đầu cả đêm không về nhà.
Tôi không thể chịu đựng được sự phản bội trong hôn nhân, liền đề nghị ly hôn.
Thế nhưng anh lại khóc lóc cầu xin tôi tha thứ, không chịu đồng ý.
Anh nói người anh yêu là tôi.
Nhưng tôi biết, anh đã không thể buông bỏ Hàn Kỳ Kỳ nữa rồi.
Anh đắm chìm trong sự ngoan ngoãn, thỏa hiệp, dịu dàng và lấy lòng mọi mặt của cô ta.
Vì thế, tôi tự mình đi tìm luật sư, soạn thảo giấy ly hôn.
Tôi muốn thoát khỏi mối quan hệ rối rắm và đau khổ này, đã lên kế hoạch cho mọi việc sau ly hôn, chuẩn bị đến một thành phố khác, bắt đầu cuộc sống mới.
Thế nhưng cuối cùng, tôi vẫn bị Hàn Kỳ Kỳ đẩy xuống cầu thang.
Bị buộc phải chứng kiến cảnh tượng ghê tởm đó.
3
Chuông vào học nhanh chóng vang lên.
Suốt cả buổi chiều, tôi nhìn những nét phấn quen thuộc mà xa lạ trên bảng đen, nhìn các thầy cô lần lượt thay nhau bước lên bục giảng, cuối cùng cũng nhận ra một chuyện.
Đây không phải là mơ.
Tôi… đã trọng sinh rồi.
Có lẽ là ông trời thương xót vì kiếp trước tôi nhìn lầm người, nên mới để tôi sống lại vào khoảng thời gian khi tình bạn giữa tôi và Hàn Kỳ Kỳ vừa mới bắt đầu.
Hàn Kỳ Kỳ là học sinh chuyển trường.
Cô ta thi rớt kỳ thi tuyển sinh vào trường cấp ba của chúng tôi, học ở một trường hạng ba được một năm, sau đó gia đình bỏ tiền ra chuyển cô ta sang đây.
Thành tích học tập của cô ta rất kém, mỗi lần thi đều nằm trong nhóm đội sổ, rồi lại trốn vào nhà vệ sinh khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!