Chương 13: (Vô Đề)

21

Tháng 9, tôi đến Đại học Kinh Đô báo danh ngành Báo chí.

Tiết học đầu tiên, một vị giáo sư già đã giảng cho chúng tôi.

"Nếu trong các em có ai muốn kiếm được thật nhiều tiền, thì bây giờ đổi ngành vẫn còn kịp đấy." Ông cười nói.

"Là người làm báo, nhất định phải luôn ghi nhớ: bản thân mình có trách nhiệm với xã hội."

Học ngành báo chí, cần phải thành thạo rất nhiều kỹ năng.

Phỏng vấn, viết bài, dàn trang, làm video…

Tôi bận rộn đến mức chẳng có thời gian để thở.

Bên phía Lục Thời Dật cũng không hề nhàn rỗi.

Cậu ấy vẫn là nhân vật trung tâm, tỏa sáng ngay cả trong môi trường đầy nhân tài như Đại học Kinh Đô.

Thậm chí, trong lớp tôi còn có mấy nữ sinh khi biết tôi là bạn cùng lớp cấp ba với Lục Thời Dật, đã nhờ tôi giới thiệu để làm quen với cậu ấy.

Tôi vui vẻ đi hỏi Lục Thời Dật giúp họ, vậy mà cậu ấy lại từ chối dứt khoát.

"Sao cậu không thử làm quen xem? Cô ấy là người rất tốt mà."

"Không muốn quen."

"Có nhiều cô gái để ý cậu như vậy, vậy cậu muốn tìm kiểu bạn gái như thế nào?"

Cậu không ngẩng đầu lên: "Không muốn tìm."

"Tại sao?" Tôi không hiểu.

"Cậu cũng đâu có yêu đương gì." Cậu nói.

"Tớ bận quá mà."

"Tớ cũng vậy.

"Cậu ấy gập sách lại. Nhất Phiến Băng Tâm Cứ như thế, suốt đến năm tư đại học, Lục Thời Dật vẫn không có bạn gái. Bắt đầu có vài nữ sinh nghi ngờ về xu hướng tình cảm của cậu, thăm dò tôi: Liệu có phải cậu ấy thích con trai không? Tôi suy nghĩ một chút:"Chắc là… không đâu."

"Vậy thì là cậu ấy thích cậu rồi."

Các cô ấy nói: "Thật đấy, ngoài cậu ra, tụi tớ chưa từng thấy Lục thần thân thiết với cô gái nào khác cả."

Sau khi tốt nghiệp tháng Sáu, tôi nhận được thư mời học cao học ngành Báo chí từ một trường danh tiếng ở nước ngoài.

Còn Lục Thời Dật thì được giữ lại trường để học tiến sĩ.

Ngày rời Bắc Kinh, cậu ấy đến tiễn tôi ở sân bay.

Lúc sắp chia tay, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.

Thật ra, tôi luôn biết rõ.

Nói rằng bận học, không có thời gian yêu đương tất cả chỉ là cái cớ tôi tự dựng lên.

Tôi chỉ là vì tổn thương quá sâu ở kiếp trước, nên vẫn luôn không dám bước thêm một bước mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!