"Ai da, lắc đầu cái gì chứ!
"Mẹ Thẩm Thâm bất ngờ giật lấy túi của anh ta, nhưng do không cầm chắc, đồ đạc trong túi rơi tung tóe ra đất. Một bà cụ tốt bụng cúi xuống nhặt giúp:"Ôi chao, cái này chẳng phải là giấy báo nhập học sao? Cái này viết gì đây… vô tinh…? Cái này là…"
"Hả?"
Ngay lập tức có vài người xúm lại, một người trong số đó che miệng bật cười:
"Ôi trời, Tiểu Thâm à, cháu không có tinh trùng à? Vậy thì sau này kiếm vợ khó đấy nha!"
"Nói linh tinh cái gì thế!"
Mẹ Thẩm Thâm giật lấy tờ giấy kết quả xét nghiệm, sắc mặt tái mét:
"Cái... cái này là sao...? Tiểu Thâm, con đi khám cái này từ khi nào?"
"Ai da, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi! Trẻ con nghịch ngợm làm giả đấy mà!"
Bà vội vàng giải thích với mọi người xung quanh.
"Không phải giả."
Thẩm Thâm bỗng nhiên lên tiếng:
"Con đúng là bị vô tinh. Con không thể có con."
"Con nói vớ vẩn cái gì vậy!"
Mẹ anh tức giận đập mạnh lên lưng anh:
"Bây giờ mau vào trong cho mẹ!
"Thẩm Thâm bật cười tự giễu, nhưng trước tiếng quát của mẹ, anh ta không nói thêm lời nào, chỉ quay lưng rời đi, không ngoảnh đầu lại. 19 Bỗng nhiên, tôi nhận ra một chuyện."Thẩm Thâm!
"Tôi đuổi theo anh ta. Anh quay đầu lại, trong mắt ngấn đầy nước, giọng khàn đặc."Diểu Diểu."
"Cậu cũng nhớ lại mọi chuyện ở kiếp trước rồi, đúng không?
"Tôi bình tĩnh nói. Anh không trả lời, nhưng lại bất ngờ lao đến, ôm chặt lấy tôi."Tớ... tớ mơ một giấc mơ rất dài, rất dài…"
Nước mắt anh rơi xuống, nói năng lộn xộn:
"Trong mơ, tớ... tớ phản bội cậu. Tớ tưởng mình và cô ta có con, nhưng đứa con ấy lại không phải của tớ… Cậu... cậu bị cô ta đẩy xuống cầu thang, tớ lại không chạy đến cứu cậu ngay…
"Về sau, tớ phát hiện ra đứa trẻ không phải con mình, tớ cãi nhau với cô ta, cô ta cầm kéo đ.â. m tớ…
"Thì ra là như vậy. Ở kiếp trước, Thẩm Thâm chưa từng đi kiểm tra sức khỏe. Nhưng tôi thì đã từng. Kết quả cho thấy tôi hoàn toàn không có vấn đề gì về khả năng sinh sản. Thế nhưng trước khi tôi kịp nói cho anh biết, tôi đã phát hiện ra anh ngoại tình với Hàn Kỳ Kỳ."Xin lỗi, xin lỗi Diểu Diểu… nhưng đó chỉ là một giấc mơ thôi đúng không?
"Anh ta khóc không thành tiếng:"Tớ sẽ không bao giờ đối xử với cậu như vậy. Tớ sẽ mãi mãi không như vậy đâu. Chúng ta vẫn còn cơ hội mà, tất cả bây giờ vẫn còn kịp!"
"Lần này, chúng ta hãy thật lòng với nhau, được không?"
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra.
"Thẩm Thâm, cả cậu và tôi đều biết đó không phải chỉ là một giấc mơ lướt qua đơn giản.
"Máu là thật, nỗi đau cũng là thật, tất cả đều là những khổ đau tớ đã thật sự trải qua.
"Nếu cậu vẫn là Thẩm Thâm người chưa biết gì, chưa nhớ lại gì thì có lẽ chúng ta vẫn còn có thể làm bạn học, làm bạn bè như người bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!