Chương 1: (Vô Đề)

Kiếp trước, một tháng trước khi tôi và thanh mai trúc mã đính hôn, cô bạn thanh mai chung của chúng tôi đã chặn anh ta trước cửa nhà.

Cô ta khóc nói rằng bao nhiêu năm qua thật ra vẫn luôn thích anh ta, mong muốn có được một cơ hội.

Thanh mai trúc mã của tôi không đồng ý, sau đó chúng tôi thuận lợi kết hôn. Thế nhưng, cô ta vẫn không từ bỏ.

Cho đến khi "ánh trăng sáng" năm xưa đã trở thành hạt cơm nguội còn sót lại, vết m.á. u muỗi từng không thể xóa sạch trong lòng người đàn ông ấy lại biến thành nốt chu sa rực đỏ.

Cô ta vui mừng thông báo đã mang thai để tuyên bố chủ quyền, trong lúc giằng co đã đẩy tôi ngã xuống cầu thang, đầu tôi đập xuống đất, m.á. u chảy đầm đìa.

Trong lúc mơ màng, tôi thấy thanh mai trúc mã và mẹ anh ta chạy tới, đỡ lấy cô ta, cẩn thận hỏi han có bị động thai hay không.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về thời cấp ba.

Nhìn một nam một nữ trước mặt mình.

Lần này, mọi thứ… sẽ không còn như trước nữa.

01

Nhất Phiến Băng Tâm

Khi tôi mở mắt ra, đang ở trong lớp học.

Trên người mặc bộ đồng phục mùa hè của cấp ba, bên tai là tiếng ve kêu rả rích xen lẫn với âm thanh cổ vũ từ ngoài cửa sổ.

Đầu óc choáng váng.

Tôi ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn tất cả trước mắt.

Trong ký ức, chuyện cuối cùng tôi nhớ được là mình cầm theo bản dự thảo thỏa thuận ly hôn từ văn phòng luật sư trở về nhà, và bắt gặp Hàn Kỳ Kỳ đang đứng trước cửa với cái bụng bầu.

Giống như một con công mái cuối cùng cũng thắng trận, cô ta ngẩng đầu, tự đắc khoe khoang với tôi:

"Tôi có thai rồi."

"A Thâm nói, anh ấy sẽ ly hôn với cô."

Tôi im lặng, lách qua người cô ta để lấy chìa khóa mở cửa.

Có lẽ vì thái độ lạnh nhạt của tôi không thể khiến chiến thắng của cô ta thêm vẻ huy hoàng, cô ta bất ngờ trở nên kích động, níu chặt lấy tôi không chịu buông.

Trong lúc giằng co, cô ta bất ngờ dùng sức đẩy mạnh. Tôi không đứng vững trên đôi giày cao gót, ngã xuống cầu thang.

Đầu đập mạnh xuống nền đất.

Dòng m.á. u ấm nóng cùng với cơn đau dữ dội trở thành cảm giác cuối cùng tôi có thể cảm nhận được.

02

Trong tiếng bước chân vội vã, một chai nước được đặt lên bàn của tôi.

"Nghe nói cậu bị say nắng à? Mới học được nửa tiết thể dục thôi mà, sao vậy?"

Ngẩng đầu lên, là một gương mặt quen thuộc, mang theo chút lo lắng.

Là Thẩm Thâm.

Là Thẩm Thâm của nhiều năm về trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!