Edit: Lune
-
"Tiểu thiếu gia sai người khác làm việc cho mình, chẳng lẽ đến cả thù lao cũng không có?"
-
"Tôi khi nào sẽ làm mấy chuyện mất giá như thế? Nếu anh làm xong việc, đương nhiên sẽ có thù lao."
-
"Muốn cái gì cũng được à?"
- Cái gì cũng được.
Lời nói vì muốn nhanh chóng thoát thân khi mới vào phó bản không ngừng quanh quẩn bên tai.
Việc mình đồng ý như thể vừa mới xảy ra.
Hai người đứng trong phòng tắm khiến nó chật chội hơn nhiều.
Hơn nữa không mở cửa sổ, bầu không khí lúc này dần vẩn với những nhân tố không yên phận.
Lúc nhắc lại chuyện kia, đầu Phương Chí vẫn đang dán sát vào cổ cậu, tay ghì sau lưng không cho cậu đi, Nha Thấu có cảm giác không tốt chút nào.
Cậu luôn cảm thấy Phương Chí sắp sửa làm một vài chuyện rất quá đáng với mình.
Nhịp tim như trống dồn, Nha Thấu thấy nhiệt độ xung quanh ngày càng tăng cao, bàn tay để bên người nắm hờ, muốn nghĩ cách thoát ra.
Phương Chí tựa vào cổ người bên dưới, cảm nhận cơ thể thiếu niên cứng đờ, sống lưng gồng thẳng.
Nhận ra điều này, Phương Chí dừng lại.
Sau đó rút khỏi cổ thiếu niên, đưa tay khẽ vuốt ve mặt thiếu niên rồi nâng cằm cậu lên nhìn chăm chú.
Khuôn mặt của thiếu niên đẹp đến nao lòng, rực rỡ mà không dung tục, cảm xúc trong mắt lại rất đỗi ngây thơ, tương phản hẳn với vẻ ngoài.
Hai sự đối lập có vẻ hơi cường điệu nhưng đặt chung một chỗ lại vô cùng tự nhiên, tăng thêm sức quyến rũ mà chính cậu cũng không nhận ra.
Chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn, bờ môi khẽ mím cùng cặp mắt tròn màu lam.
Cậu được chăm sóc rất tốt, trắng trẻo, mềm mại, chỉ cần chạm vào là sẽ để lại vết đỏ.
Chính vì thế mà khi cậu xấu hổ, rạng mây hồng trên mặt càng nổi bần bật, cả người tựa như bông tuyết mềm mại được nắng ban mai trên đỉnh núi rọi sáng.
Nắng sớm nên không hề chói mắt, nhưng theo thời gian dần trôi, bông tuyết sẽ tan thành nước dưới nhiệt độ nóng bỏng của ánh nắng ấy.
Cậu rất bối rối và cũng thấy sợ hãi nữa.
Vì bị ép phải ngẩng đầu lên mà hai hàng mi cứ run rẩy không ngừng, cậu vô thức cắn môi khiến nó hơi đỏ lên.
Dáng vẻ này sẽ chỉ càng khiến người ta sinh lòng chiếm hữu điên cuồng hơn mà thôi.
Phương Chí nhìn chằm chằm vào nơi đó.
Nhìn ánh mắt như dã thú của hắn mà Nha Thấu thấy sợ cực kỳ, thử xin 001 giúp đỡ:
"001, tôi có thể ghi sổ để đổi lấy đạo cụ dịch chuyển được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!