Chương 173: Thích Nha Thấu

Đánh giá: 8.5 / 2 lượt

Edit: Lune

[Anh chồng cũ? Chồng cũ về à?]

[Khụ khụ khụ sửa lại tí, sao lại gọi người ta là chồng cũ! Người ta chết chứ có phải ly hôn đâu!]

[Chết rồi còn về được nữa hả? Thôn dân không ngạc nhiên chút nào à?]

[Tui chẳng cần biết có phải hắn chết rồi hay chết rồi sống lại, giờ tui chỉ muốn để Đỗ Tương Ngô đánh bay cái đám đàn ông thối đang nhăm nhe bé con của tui thôi!

Thể hiện phong thái của người có danh phận cho thằng ranh Đỗ Bạc Xuyên hở ra là muốn kéo bé con về nhà biết mặt đi!]

[Nhưng mà thiết lập nhân vật của vợ có tồn tại đâu, thế thì sao gọi là chồng cũ được? Không phải, Đỗ Tương Ngô về rồi, chẳng phải vợ sẽ gặp nguy hiểm à?

Dù sao thì tự dưng hắn có vợ còn gì!]

Nha Thấu cũng đang suy nghĩ vấn đề này, cả người cứng ngắc ngồi yên trên ghế.

Nếu như là ngày hôm qua hay là một ngày nào đó lúc trước thì cậu sẽ không căng thẳng tới vậy đâu, giờ lại đúng lúc cậu vừa chứng minh thiết lập nhân vật của mình không tồn tại xong, thành ra cậu rất sợ khi gặp Đỗ Tương Ngô.

Lúc còn sống Đỗ Tương Ngô không hề lấy vợ, hơn nữa Đỗ Vọng Tân trước đó còn nói Đỗ Tương Ngô thích ai đó bên khu Chinh phục Tình Yêu bọn cậu nữa kìa.

Vậy giờ hắn trở về phát hiện mình chiếm mất vị trí của vợ hắn, liệu có khi nào hắn sẽ giết mình không?

Mà lại... Có khi nào đám Đỗ Bạc Xuyên thật ra cũng đã phát hiện nhân vật này của cậu không tồn tại rồi không? Vậy lúc bọn hắn gặp anh trai mình hôm nay đã xảy ra chuyện gì?

Nghi ngờ này chồng chất nghi ngờ kia, Nha Thấu không biết gì hết, tình huống hiện giờ với cậu quá mức bị động.

Tay Nha Thấu vô thức siết chặt vải quần, nhịp thở hỗn loạn, cậu không tự chủ được mà xê dịch sang bên cạnh.

Nhận ra thiếu niên len lén ngồi cách xa mình ra, độ cong bên khóe môi Đỗ Bạc Xuyên lập tức hạ xuống, hắn nắm chặt cái cốc, hạ giọng nói:

Tương Ngô về rồi.

Bên kia cũng có giọng nói đáp lại người kia.

Sau khi nghe người báo tin nói xong, trên mặt ông chú lộ ra vẻ sững sờ: Tương Ngô về rồi?

Người kia liên tục gật đầu:

"Là cậu ấy, làm sao cháu quên mặt Tương Ngô được!"

Ông chú mấp máy môi:

"Nhưng mà Tương Ngô đã..."

Nha Thấu biết lời ông ta sắp nói —— Đỗ Tương Ngô đã chết rồi.

"Chắc là lúc trước chúng ta nhầm?" Người kia gãi đầu:

"Dù sao lúc đó chúng ta cũng đâu có tìm thấy xác của Tương Ngô trên núi nên khả năng cậu ấy vẫn còn sống. Chẳng qua là xảy ra mâu thuẫn nên mới bỏ ra ngoài thôn, không báo tin tức lại cho chúng ta thôi."

Anh ta tiết lộ rất nhiều tin tức, Nha Thấu nghe mà ngẩn người.

Xem ra tình huống năm đó là các thôn dân không tìm thấy thi thể của Đỗ Tương Ngô, hơn nữa cũng không biết hắn đã đi đâu, sau một thời gian dài thì đơn phương cho rằng là hắn đã chết rồi.

Nhưng quá gượng ép.

Gượng ép đến mức như cố tình nhét một lời giải thích vào lấp lỗ hổng trong câu chuyện vậy, tựa như có một thế lực vô hình nào đó đang thay đổi suy nghĩ của thôn dân, cưỡng ép bọn họ phải chấp nhận sự thật ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!