Edit: Lune
Nha Thấu gặp cái tình huống kiểu này rất nhiều lần rồi.
Phòng khách vốn đã chẳng rộng rãi gì rồi, giờ thêm mấy ông đứng vào cộng với đống đồ đạc bày biện sẵn trong phòng khiến không gian lập tức trở nên chật chội lạ thường.
Hơn nữa lúc này còn có thêm sự xuất hiện của Nha Ẩn, thân phận của hắn khác hẳn với những người còn lại khiến bầu không khí trong phòng cũng trở nên khác thường theo.
Ngạt thở, Nha Thấu chỉ có thể nghĩ tới từ này để hình dung.
Tuy không đánh nhau, nhìn qua cũng khá là yên bình, nhưng nó giống sự yên ả trước cơn bão hoặc là nền tuyết trắng yên ắng khi tuyết sắp lở hơn, vẻ bình lặng bề ngoài có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
Sắc mặt mấy người đứng trong phòng mỗi người một khác.
Đỗ Vọng Tân cụp mắt quan sát Nha Ẩn đang ngồi bên bàn, chẳng biết nghĩ gì mà ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, mãi tới khi nghe thấy tiếng động ở cửa sau mới ngước mắt lên.
Ánh mắt Đỗ Bạc Xuyên thì dính luôn lên người Nha Thấu, còn Đỗ Nguyên Tu lúc nghiêng đầu nhìn qua vẫn giữ vẻ mặt bực bội cau có.
Nha Thấu giật mình, phản xạ lùi lại mấy bước về sau để lui khỏi tầm mắt của bọn hắn, nhưng mới ốm dậy nên chân tay chưa được linh hoạt như lúc thường, thế là loạng choạng chân trái giẫm lên chân phải ngã luôn xuống.
001 quýnh lên:[
Ký chủ!]
Mông dập xuống đất, nghe tiếng thì cũng khá mạnh.
May mà cậu mặc quần áo dài, cách một lớp vải nên không bị trầy ra. Chẳng qua lúc ngã xuống cậu lại đưa tay ra chống theo phản xạ, chỗ da mài với nền xi măng lập tức đỏ lên.
Da vốn đã mỏng lại còn thêm buff nhan sắc nên càng mịn màng yếu ớt hơn, trông mảng đỏ rực trên nền da trắng nõn chói mắt vô cùng.
Da bị trầy thôi chứ không thấy chảy máu, Nha Thấu ngã cái mà váng mắt, ngơ ngác giơ tay lên nhìn chằm chằm vào chỗ bị trầy.
001 lo sốt vó, cuống quýt giục Nha Thấu mau về giường nằm nghỉ, so với nó thì người bị ngã lại chẳng có vẻ gì là sốt ruột cả.
Bình tĩnh.
Nha Thấu chậm rãi an ủi nó: Chỉ ngã thôi mà...
Lời cậu nói bị tiếng cốc rơi vỡ cắt ngang.
Ngoài âm thanh đó ra thì còn có tiếng bước chân dồn dập cùng cả câu quát đầy lửa giận nữa ——
Đứng yên đấy!
Nha Thấu vừa mới định chống tay xuống để đứng lên thì nghe thấy tiếng quát này làm giật bắn người, cậu ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Đỗ Nguyên Tu đang chạy tới.
Đỗ Nguyên Tu chạy tới cửa sau, lần nữa trông thấy người mà mình vẫn luôn nghĩ đến.
Cậu mới ngủ dậy nên tóc vẫn còn rối, miệng hơi hé, tay thì khựng giữa không trung, tròn mắt ngơ ngác nhìn mình.
Sau khi thấy người bình an không có việc gì, tâm trạng lo lắng suốt từ hôm qua cho tới giờ cuối cùng cũng thả lỏng, nhưng vừa nhìn tới bàn tay ngừng giữa không trung thì nó lại sôi lên lần nữa.
Chỗ giáp cổ tay với ngón cái vừa rồi mới đỏ thôi thì giờ đã bắt đầu rịn máu, môi cũng không còn màu hồng hào khỏe mạnh vốn có.
Đóa hoa héo rũ, trên khuôn mặt diễm lệ là vẻ mỏi mệt mà ngay chính cậu cũng không nhận ra.
Nhưng kể cả thế thì thiếu niên vẫn xinh đẹp như cũ.
Nhoáng cái Đỗ Nguyên Tu đã đến trước mặt Nha Thấu, tay luồn qua dưới gối cậu định bế cậu lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!