Chương 60: Hồi kết và Khởi đầu mới

Lục Trạch Lâm đã đợi ở sân bay được một tiếng đồng hồ.

Chuyến bay bị hoãn thực sự là chuyện khiến người ta bất lực.

Nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, cậu lập tức gọi lại cho Hạ Thần.

"Ba à, chuyến bay của ông ngoại bị hoãn rồi."

Là một Alpha 22 tuổi, sắp tốt nghiệp học viện quân sự, Lục Trạch Lâm hiện đang trong thời gian huấn luyện bắt buộc một năm tại khu vực biên giới. Cậu được phân công về khu quản lý trại giam, mới nhận nhiệm vụ chưa đầy một tháng.

Dáng người cậu thẳng tắp, bóng lưng mang dáng dấp y hệt Lục Hành Thư thời trẻ, nhưng đường nét khuôn mặt và biểu cảm lại giống Hạ Thần đến ngỡ ngàng, tính cách cũng thế. Trong quân đội, Lục Trạch Lâm luôn khiến người khác có cảm giác khó gần.

Bên kia điện thoại, Hạ Thần đang bận công việc chỉ dặn dò cậu vài câu rồi vội vàng cúp máy.

Lục Trạch Lâm khẽ nhíu mày, cậu thật sự không hiểu rõ tình hình hiện tại.

Tại sao một ông cụ tuổi đã cao lại muốn đến trại giam ở biên giới? Ông đến đây để gặp ai chứ? Nếu cậu nhớ không nhầm, ông ngoại Phó Ngôn Triết năm nay đã bảy mươi tám tuổi, trước đó còn phải nhập viện vì vấn đề sức khỏe, việc đi lại cũng không thuận tiện.

Chẳng lẽ... trong trại giam này có người quen cũ của ông? LụcTrạch Lâm cảm thấy có chút bất an khẽ thở ra một hơi dài.

Một lúc sau, từ xa vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Trạch Lâm!"

Lục Trạch Lâm ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy người anh song sinh của mình

- Lục Trạch An.

Lục Trạch An là một Omega, nhưng là một Omega có năng lực chiến đấu cực kỳ xuất sắc. Nếu không rơi vào kỳ ph*t t*nh là thời điểm yếu ớt nhất của Omega, thì gần như chẳng có Alpha nào có thể đánh bại cậu.

Điểm đặc biệt này không biết nên gọi là ưu thế hay rắc rối vì đây hoàn toàn là "thành quả" do cha cậu, Lục Hành Thư đích thân rèn luyện nên. Từ nhỏ Lục Hành Thư đã lo con trai Omega của mình sẽ bị bắt nạt, thế là dứt khoát tự tay huấn luyện cậu học cách tự vệ.

Kết quả là sau từng ấy năm, Lục Trạch An không chỉ không yếu đuối, mà còn giỏi võ hơn khối Alpha chính hiệu.

"Trạch Lâm, anh và ông ngoại ở đây nè!". Lục Trạch An hăng hái vẫy tay với em trai, tay đẩy xe lăn của Phó Diễn Triết tiến về phía trước.

Lục Trạch Lâm vội bước tới đỡ: "Ông ngoại."

Phó Ngôn Triết hiền hậu nắm lấy tay cậu: "Trạch Lâm, con đến đây sống đã quen chưa?"

"Dạ quen rồi ạ." Lục Trạch Lâm hiếm khi nở nụ cười, rồi quay sang liếc nhìn anh mình: "Anh, lâu rồi không gặp."

Tuy là anh em song sinh, nhưng vì một người là Alpha, người kia là Omega nên từ cấp hai đã phải học ở hai ngôi trường khác nhau. Lên cấp ba Lục Trạch Lâm vào trường quân đội chuyên nghiệp, còn Lục Trạch An thì được Hạ Thần sắp xếp học y tại một trường đại học dành riêng cho Omega đặc biệt.

Đáng tiếc Lục Trạch An không có năng khiếu y học. Thi cử không xuôi còn nhiều lần trượt môn, cuối cùng bị trường "mời" nghỉ học. Dạo gần đây cậu đang rảnh rỗi ở nhà nên mới có cơ hội cùng ông ngoại đến biên giới lần này.

"Wow, biên giới của tụi em ngầu quá đi!" Lục Trạch An hào hứng xắn tay áo, liếc nhìn xung quanh. "Tiêu Thừa đâu rồi? Cậu ấy đang ở đâu vậy?"

"Chuyện đó lát nữa nói sau, để em đưa mọi người về nhà khách trước đã." Lục Trạch Lâm đáp.

Biên giới không giống thủ đô, chẳng có khách sạn nào tiện nghi. Nên Lục Hành Thư đã sắp xếp một chỗ ở tạm cho họ. Lục Trạch Lâm đã nhận được thông báo từ sáng nay, chỗ đó là một nhà khách khá sạch sẽ, cơ bản giống ký túc xá nhưng tiện nghi ổn định hơn. Để đảm bảo cho sức khỏe của Phó Ngôn Triết, Lục Hành Thư còn cẩn thận bố trí sẵn vài bác sĩ ở quanh khu vực.

Phó Ngôn Triết bây giờ hiếm khi ra khỏi nhà. Tóc ông đã bạc trắng, thân thể cũng chẳng còn dẻo dai như trước, khuôn mặt già nua không còn vết tích của nét anh tuấn thuở nào. Thế nhưng trong đôi mắt ấy, vẫn ánh lên sự từng trải, trầm lặng và sâu thẳm như thể chứa đựng cả một đời người với biết bao thăng trầm đã đi qua.

"Ông ngoại, ngày mai người của cha sẽ đến đón ông đi. Con có thể đi cùng với ông." Lục Trạch Lâm lần này được đặc cách hai ngày ra vào tự do khỏi quân doanh để chăm sóc cho ông ngoại tại nhà khách.

Lục Trạch An tặc lưỡi: "Cha đúng là chu toàn đến từng chi tiết."

"Anh, anh ở chung phòng với ông ngoại được chứ?" Lục Trạch Lâm vừa giúp họ sắp xếp hành lý, vừa tiện tay vỗ nhẹ lên vai anh trai. "Tiêu Thừa không được phân về đơn vị này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!