Chương 42: (Vô Đề)

Dì Trần nhìn sang con trai sau đó quay sang chú Phong nói nhỏ:

"anh để thằng bé quỳ như vậy à? Anh thử nghiêm khắc với con em thêm một tí nữa xem? Tối nay ra phòng khách ngủ"

Chú Phong nghe thấy vợ mình cảnh cáo thì chỉ mỉm cười sau đó quay sang nhìn Phong An Huy: lí do!

-

"tại bọn họ xúc phạm!"

Phong An Huy chưa cả nói xong , chú Phong đã xen vào:

"ta không hỏi việc đó! Ta chỉ muốn hỏi tại sao lại đánh ở trường! kéo bọn chúng về rồi đánh không được à!"

Phong An Huy bặm môi khá hối hận vì đã đánh bọn chúng ngay ở trường mà không làm theo cách mà ba mình nói.

Nếu mà anh kéo bọn chúng về nhà thì sẽ chẳng có ai biết thậm chí dù có giấu xác đi cũng chẳng ai can thiệp vào việc của gia đình bọn họ

Trong lúc này tự dưng Phong An Huy cảm thấy bản thân mình hơi ngốc khi không nghĩ ra điều đó sớm hơn.

Anh hơi cúi xuống nói:

"con! do con nóng vội quá! Con xin lỗi"

Dì Trần thấy chồng lẫn con trai đều có vẻ đã bình thường trở lại liền đánh vào ngực chồng của mình mắng:

"dù sao con cũng đã biết lỗi rồi! Còn không mau cho thằng bé đứng dậy?"

Phong An Huy nghe mẹ mình nói vậy đang tính đứng dậy thì chú Phong lạnh lùng nói:

"ai cho phép con đứng dậy? Quỳ xuống!!!"

Phong An Huy không suy nghĩ gì lập tức quỳ xuống mà không suy nghĩ gì nhiều, dì Trần quay sang trừng mắt nhìn chú Phong: anh có ý gì?

-

"để nó quỳ ở đó rèn luyện sức khỏe!" Chú Phong quay sang nói với cô bằng một giọng điệu hết sức trầm ấm và lo lắng, một tay của chú đưa lên vuốt nhẹ mái tóc của dì Trần

Uyển Ngưng ở bên cạnh nghe vậy thì không khỏi cảm thấy Phong An Huy thật đáng thương.

Còn người đang quỳ ở giữa phòng khách không khỏi nhíu mày khi nghe thấy người ba thân yêu của mình nói vậy nhưng anh cũng chẳng dám đứng dậy sợ sẽ bị ba mắng lần nữa

Chú Phong đứng dậy nắm tay dì Trần đi về phía cửa phòng khách, dì Trần thấy vậy liền quay lại vẫy tay tạm biệt với hai người:

"tạm biệt hai đứa nha! Bao giờ mẹ sẽ đến thăm hai đứa"

Uyển Ngưng hơi cúi xuống lễ phép chào hai người, lúc này Phong An Huy mới được đứng dậy thì không khỏi bĩu môi: thật là!

Uyển Ngưng đi đến đem chiếc bình mà Phong An Huy vừa cầm đặt về vị trí của nó sau đó quay lại nhìn anh: thế nào?

Anh đi đến ngồi xuống ghế sofa đưa tay sờ lên đầu gối: có chút mỏi!

Cô chỉ gật đầu sau đó cúi xuống nhìn đồng hồ im lặng một hồi rồi nói:

"có lẽ lần này anh sẽ được nghỉ học vài ngày"

Phong An Huy nghe xong thì cực kỳ vui vẻ:

"vậy không phải đi học sao!! Thật vui"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!