2 tháng sau, Uyển Ngưng nhăn nhó bước ra khỏi nhà vệ sinh đây đã là lần thứ 4 trong ngày cô chạy vào nhà vệ sinh nôn khan. Phong An Huy đang họp ngầng đầu lên thấy vẻ mặt tái nhợt của Uyển Ngưng không khỏi lo lắng: sao thế?
"không biết! Em... cảm thấy hơi khó chịu trong người!! Đã mấy ngày nay rồi" Uyển Ngưng nằm phịch ra ghế gối đầu lên đùi anh nhắm mắt lại một tay đưa lên sờ bụng. Phong An Huy nghĩ ngợi vài giây rồi mỉm cười đưa tay vuốt tóc cô:
"đợi anh một tí! Anh sẽ đưa em đi bệnh viện khám nhé?"
"chắc mấy ngày là sẽ hết thôi mà.. sẽ không sao đâu!" Uyển Ngưng mở mắt ra ngước lên nhìn anh, Phong An Huy lắc đầu đóng máy tính lại dường như có chút nôn nóng:
"không được! Chuyện này rất quan trọng"Sau đó anh đi vào trong phòng thay đồ lấy cho cô một chiếc áo khoác giữ ấm cơ thể. Nhìn ra ngoài trời thấy ánh nắng chói chang đang chiếu vào phòng rồi lại cúi xuống nhìn chiếc áo trên người
-...
Trên đường đi, Phong An Huy gọi điện nói chuyện với ai đó liên tục. Cuộc gọi này vừa kết thúc thì lại có người khác gọi đến nói gì đó mà đưa đi khám, nghe qua có vẻ đang nhắc đến cô đây mà
-
"chúc mừng gia đình! Hiện tại cô đang mang thai được hơn hai tháng rồi!" Vị bác sĩ trước mặt mỉm cười nói lời chúc mừng với hai người, Phong An Huy nhìn giấy siêu âm tươi cười cảm ơn bác sĩ rồi dịu dàng đưa cô trở về
Uyển Ngưng vẫn trong trạng thái chưa hiểu gì từ khi ở bệnh viện rồi trở về nhà mẹ chồng thông báo tin mừng với gia đình.
Ai ai cũng vui vẻ chúc mừng cho hai người rồi nói cái gì mà tổ chức hôn lễ rồi nghỉ ngơi các thứ
Khi nằm trên giường, Phong An Huy ôm cô ở bên cạnh ngủ thì lúc này Uyển Ngưng mới hoàn hồn giật mình quay phắt sang để anh xuống dưới thân túm cổ áo Phong An Huy quát:
"chết tiệt! Anh lừa em? Phong An Huy!!!"
Nghe vợ gọi thẳng tên, Phong An Huy giơ hai tay lên đầu hàng:
"anh xin lỗi vợ! Nào nằm xuống cẩn thận một chút lỡ ảnh hưởng đến con"
Phong An Huy nhẹ nhàng kéo cô nằm xuống bên cạnh nhẹ nhàng hôn lên trán Uyển Ngưng. Cô cắn răng trừng mắt nhìn anh:
"A... anh dám chơi em à? Anh.. anh to gan lắm"
-
"không lên tức giận! Ngủ sớm đi vợ!" Phong An Huy nằm nghiêng nhẹ nhàng dỗ dành Uyển Ngưng cho cô nguôi giận sau đó mới nhẹ giọng giải thích:
"anh sợ em sẽ bỏ anh! Lỡ như có tên nào xen vào..."
Phong An Huy không dám nói tiếp vì thấy nét mặt đen kịt của Uyển Ngưng, biết bản thân đã nói sai anh liền xin lỗi rồi giải thích một cách nghiêm túc và chân thành:
"thật ra thì anh có chút ghen tị với Lạc Lạc! Anh cũng muốn có một đứa con với em!! Chúng ta chỉ sinh một đứa thôi nhé? Uyển Ngưng... sinh một đứa con cho anh được không em"
-
"... hừ! em sẽ không bỏ anh đâu đồ ngốc!" Uyển Ngưng hừ một tiếng quay phắt đi không thèm nhìn anh. Phong An Huy mỉm cười hôn lên má cô: 'ừ! Là anh sai!
Uyển Ngưng im lặng không nói gì nữa, cô nắm nhắm mắt suy nghĩ đến điều gì đó đột nhiên mở mắt ra nhìn người bên cạnh:
"đây là món quà mà anh nói đó sao?"
Phong An Huy đang ngắm nhìn cô nghe vậy liền mỉm cười không trả lời. Nhớ đến khoảng thời gian nghỉ dưỡng, anh có nói muốn tặng quà cho cô vào đêm đó cứ tưởng Phong An Huy sẽ dâng thân thể của mình lên cho cô ai ngờ đó lại là một chiếc bụng lớn
"anh đã lên kế hoạch từ khi nào?" Nghĩ đến việc bản thân đã bị lừa, Uyển Ngưng nghiễn răng ken két muốn đánh anh nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
Phong An Huy suy nghĩ vài giây rồi trả lời:
"hùm... có lẽ là ngay chiều hôm đó!!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!