Chương 74: Toàn văn hoàn

"A Lạc…" Sức nóng phát ra từ cơ thể không thể giải trừ, bởi vì người mà chàng luôn nhớ ngàn vạn lần trong giấc mơ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cho dù tâm tính có kiên cường hơn nữa, lúc này khi người mình yêu cúi đầu ấp úng mím môi, Phó Thanh Viễn cũng không kiềm được hơi th ở dốc phát ra từ miệng.

Lạnh lùng kèm theo giọng nói khàn khàn hơi xúc động của thiếu niên, chứ không phải tiếng nói quen thuộc trong trẻo như tiếng ngọc thạch va chạm của sư phụ. Nhưng giọng điệu đó vẫn như xưa, thậm chí sự nhẹ nhàng chỉ xuất hiện khi đối diện với nàng cũng chưa bao giờ thay đổi.

Trong lòng tràn ngập niềm vui lớn khi mất đi mà có lại được, đó là cảm giác hạnh phúc đến nỗi không chân thật. Chỉ khi tiếp xúc cơ thể, cảm nhận được sự ấm áp và nghe từng tiếng gọi quen thuộc đó, mới có được cảm giác an tâm đó. Nhưng vẫn không đủ, mãi vẫn không đủ…

Tang lạc cởi bỏ y phục, mái tóc đen buông xõa trên bờ vai mượt mà và tấm chăn bông mềm mại. Nàng vùi đầu th ở dốc và di chuyển chiếc lưỡi của mình một cách không khéo léo. Đưa tay vén mái tóc đen rơi xuống ra sau tai, Phó Thanh Viễn có thể nhìn rõ được khuôn mặt mịn màng của nàng vẫn như trước kia.

Có nước mắt chảy ra từ trong mắt của nàng, trên tấm chăn bông gấm, có tia nước bắn tung tóe. Phó Thanh Viễn đưa tay ra ngăn chặn động tác của nàng, kéo nàng về phía trước mặt, nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi mềm mại của nàng, thở dài một hơi nói: "Vi sư trở về rồi."

"Dạ, sư phụ." Giọng nói của Tang Lạc run run, nhìn vào đôi mắt đen quen thuộc gần kề gang tấc, nhìn thấy nỗi niềm thương yêu trong mắt, không kìm được ôm lấy cổ của Phó Thanh Viễn đau lòng khóc thút thít như một con thú nhỏ bị thương.

Phó Thanh Viễn xoa xoa tấm lưng gầy gò an ủi nàng, nhẹ nhàng nói lại chuyện năm đó với nàng. Chàng kể lại năm đó sau khi chết, vừa mở mắt ra đã biến thành một thiếu niên khác có người thân đã chết, đồng thời chàng hoàn toàn không có tu vi. Những ngày tháng sau đó thế nào, chàng đều kể cho nàng nghe hết.

Tang Lạc đã ngủ thiếp đi, Phó Thanh Viễn nhìn nàng một cách trìu mến, chàng áp sát nàng đến nỗi gần như trao đổi hơi thở với nhau. Lông mi Tang Lạc hơi run lên, hơi hé ra một chút hoang mang nhỏ tiếng gọi: "Sư phụ."

Phó Thanh Viễn cúi người hôn lên trán nàng, "Vi sư ở đây."

Tang Lạc lại chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ cả hai đều không biết nên diễn tả sự vui mừng và sự cảm kích như thế nào. Phó Thanh Viễn luôn nhìn vào Tang Lạc, làm thế nào cũng không nỡ rời mắt khỏi nàng.

Thực ra từ lâu trước đây, khi chàng cưỡng chế bản thân tu luyện quá nhanh để rời khỏi hoang giới bắt đầu đi khắp nơi tìm đồ đệ thì đã gieo mầm bệnh tiềm ẩn trong người. Thêm vào đó là nỗi đau thương về cái chết của đồ đệ cùng nỗi đau tinh thần nên cho dù không xảy ra chuyện sau này của Ôn Lương, chàng cũng không thể đi cùng đồ đệ của mình nữa.

Với tâm trạng không cam tâm, không nỡ và lưu luyến đối với người mình yêu thương này, khi chàng dần dần chìm vào bóng tối, chàng thấy rõ ràng thần hồn của mình và chiếc nhẫn luyện hóa xuất hiện một không gian hỗn độn trước kia đã hòa cùng một thể. Đợi đến khi chàng tỉnh dậy lần nữa trong cơ thể của một người khác, thì đã qua đi mấy năm kể từ sau cái chết của chàng.

Trở thành một thiếu niên không có tu vi, chàng không quan tâm việc phải tu luyện lại từ đầu, chỉ là tâm trạng muốn được nhìn thấy đồ đệ khiến cho chàng dằn vặt ngày đêm. Vốn đã quyết định sau lần này thì sẽ rời khỏi Hà Hải giới đi tìm tung tích của đồ đệ, ai ngờ đâu mọi sự trên đời đều có định số của nó, lúc ấy hai người đã gặp lại nhau.

Nghĩ đến viên trân châu lớn nhất chứa đầy linh khí trên tay mà chàng cướp được ở chợ biển, rồi nhìn thấy một đống trân châu nhỏ trên chiếc ghế dài, trên mặt Phó Thanh Viễn không khỏi có chút mỉm cười.

Tang Lạc cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, khi tỉnh dậy trong đầu có chút mơ hồ.

Kể từ khi sư phụ rời đi thì nàng có mệt đến đâu cũng không thể ngủ được, nhưng bây giờ sư phụ đã ở bên cạnh nàng, hơi thở đặc biệt của chàng phả vào chóp mũi khiến cho nàng bất giác cảm thấy yên tâm, vì vậy nàng đã ngủ một giấc thật sâu trong thời gian dài.

Cảm thấy trên mặt có chút hơi ngứa, cuối cùng Tang Lạc cũng mở mắt ra. Chạm vào đôi mắt pha lẫn giữa nỗi dịu dàng và cô tịch kia, Tang Lạc mỉm cười vươn cánh tay ôm lấy cổ của Phó Thanh Viễn, vùi đầu vào bên cổ của chàng hít một hơi thật sâu, lúng búng gọi chàng: "Sư phụ."

"Ừm, có muốn dậy chưa."

"Có, sư phụ mặc y phục cho con."

Động tác quen thuộc của hai người vẫn như mười mấy năm nay chưa từng xa cách, như vừa mới trải qua một cơn ác mộng dài đằng đẵng, sau khi tỉnh lại đối phương vẫn ở bên cạnh.

Nhưng cũng có chỗ không giống nhau, chẳng hạn như thân hình của cậu thiếu niên Phó Thanh Viễn hiện tại chỉ cao ngang ngửa với Tang Lạc. Cuối cùng Tang Lạc cũng có thể làm được điều mà mình muốn làm bấy lâu nay, đưa tay lên xoa đầu Phó Thanh Viễn. Nàng bất ngờ nhảy lên người của chàng, dưới cú va chạm đột ngột chàng đành phải cúi khom người xuống.

"Hi hi ~"

"Chúng ta đi trả lại trân châu."

"Ờ ~" Tang Lạc mỉm cười, không để ý sư phụ đã nói gì, nàng đang chăm chú đè cằm của mình lên vai của sư phụ, nghịch mái tóc mềm mại của chàng.

Thế là sư đồ hai người đi đến nơi mở khu chợ biển, nơi đó có một tảng đá lớn thường được đặt ở ven hải đảo. Tang Lạc ngồi bên cạnh Phó Thanh Viễn dựa vào vai chàng ngâm nga khúc nhạc, cầm lấy vài lọn tóc của chàng và tết tóc chơi. Phó Thanh Viễn lấy một viên từ đống trân châu bên cạnh, như thể tùy tiện ném xuống biển.

Không lâu sau, trên mặt biển phẳng lặng xuất hiện hai Giao Nhân. Nửa thân mình của hai Giao Nhân ngâm dưới nước, nhìn hai người Phó Thanh Viễn và Tang Lạc trên tảng đá lớn bằng vẻ thận trọng và nghi ngờ.

Vẻ mặt của Phó Thanh Viễn vẫn lạnh lùng như ngày thường nói: "Sáng hôm nay chúng tôi gặp mấy tu sĩ lén lút mang một viên trân châu ra bán cho chúng tôi, nhớ lại những viên trân châu bị mất của tộc Giao Nhân khu chợ biển hôm qua, chúng tôi đi điều tra và tìm được những trân châu này, đặc biệt đưa đến đây trả."

Phó Thanh Viễn chỉ vào đống trân châu nhỏ chứa đầy linh khí bên cạnh và nói tiếp: "Nếu như các ngươi đã xuất hiện rồi thì những trân châu này trả lại cho chủ cũ, cáo từ." Nói xong Phó Thanh Viễn liền kéo Tang Lạc đang im lặng quay người rời đi.

Tang Lạc không ngạc nhiên khi thấy sư phụ nói dối không chớp mắt, dù sao cũng không phải là chưa thấy qua, sư phụ nói với ai cũng với bộ dạng đó ngoại trừ nàng. Trân châu trả lại thì cũng trả lại rồi, dù sao nàng cũng không quan tâm, nếu sư phụ đã không thích thì không lấy cũng không sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!