Chương 72: (Vô Đề)

Dạng Ổ Đảo là một trong những đại môn phái tu chân ở Túc Nhật giới, thông tin tu sĩ luyện hư Tăng Vô Ngân qua đời được truyền ra ngoài, theo sau đó là một tu sĩ hóa thần Tăng Nhược Ngu và phần lớn tu sĩ nguyên anh kim đan đều vô cớ mất mạng. Sau khi Tăng Túy Ngữ biết được tin này liền nôn ra máu chết ngay lập tức.

Các tu sĩ đều nói có liên quan đến dãy núi Câu Tầm dài hàng nghìn dặm sụp đổ trong một đêm, nhưng không ai biết trong đó đã xảy ra chuyện gì, cho dù có người biết điều gì đó cũng ngậm miệng không nói, giữ kín như bưng.

Trong một đêm Dạng Ổ Đảo từ một môn phái tu chân lớn trở thành môn phái tu chân trung hạ đẳng, nhiều tu sĩ lần lượt chuyển sang những môn phái khác. Trong môn chỉ còn lại Chu Húc, tu sĩ hóa thần có tu vi cao nhất, dẫn theo các đệ tử còn lại trên Dạng Ổ Đảo hành sự một cách lặng lẽ, sau đó mười năm qua đi, chất độc không xác định trong cơ thể Chu Húc bộc phát, chết bất đắc kỳ tử.

Chu Húc chết, Dạng Ổ Đảo càng chia ra năm bè bảy mảng, lâu ngày, Dạng Ổ Đảo ở Túc Nhật giới dần trở nên mờ nhạt trong mắt mọi người.

Cùng với thời gian trôi đi, cùng với sự trỗi dậy của môn phái mới, không còn ai nhắc đến Dạng Ổ Đảo tên tuổi lẫy lừng trước kia nữa.

Trong không gian đào nguyên, hoa đào vẫn đang nở rộ, hoa vừa hé nụ rực rỡ sắc màu.

Tang Lạc ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ trên tầng ba của ngôi nhà nhỏ, trên người vẫn mặc chiếc váy màu xanh biển, mái tóc dài buông lơi, đuôi tóc đung đưa theo gió. Nàng mở mắt ra, nhìn cây cối xanh um tươi tốt dưới lầu. Sư phụ của nàng đã được chôn cất dưới cây La Tỏa lớn nhất đó.

Sư phụ ra đi, đến nay đã mười hai năm trôi qua.

Lúc đó, nàng gần như phát điên. Bởi vì chuyện sư phụ đột ngột mất đi và việc tu luyện Huyền Vân Quyết đã khiến nàng tiều tụy hẳn.

Nhiều lần nàng không kiềm chế được sự bạo động của Huyền Vân Quyết trong có thể của mình, nàng đã phá hủy những cây hoa đào và những hoa cỏ mà sư phụ đã trồng cho nàng. Sau khi tỉnh táo lại, nàng lại kéo lê thân thể đầy vết thương do chính mình gây ra âm thầm trồng lại chúng.

Vì những lời của sư phụ nói trước khi chết, nàng ép buộc bản thân không được từ bỏ tính mạng của mình mà tu luyện ba tầng còn lại của Huyền Vân Quyết, tu luyện một cách điên cuồng. Nàng không suy nghĩ gì hết, không ra khỏi không gian đào nguyên một bước. Không nhìn không suy nghĩ không muốn nhớ, ngày này qua ngày khác lặp đi lặp lại việc tu luyện, bạo động rồi tự làm tổn thương mình, rồi tiếp tục tu luyện.

Trong không gian đào nguyên không phân biệt ngày đêm, nàng hầu như không ngủ nữa. Nàng sớm đã không cần ngủ, nhưng lúc sư phụ còn ở đây, nàng đều yên tâm nằm ngủ bên cạnh chàng. Nhưng sau khi chôn cất sư phụ bằng chính đôi tay của mình, nàng đã không ngủ nữa, ngay cả khi vô cùng mệt mỏi.

Nàng gần như trở thành một bức tượng điêu khắc, mỗi ngày đều ngồi đây tu luyện với sắc mặt không chút biểu cảm. Chỉ khi vô tình nhìn thấy bia mộ của sư phụ, lúc đó trên mặt nàng mới xuất hiện cảm xúc bi thương ngoài sự thờ ơ.

Hôm nay, cuối cùng nàng cũng đã tu luyện xong toàn bộ mười hai tầng Huyền Vân Quyết. Nàng nhìn thấy rõ ràng có thể mình xuất hiện một viên nội đan màu trắng tinh khiết được ngưng kết từ sương trắng, phát ra ánh hào quang rực rỡ. Một luồng sức mạnh chưa từng có trước đây cuộn trào mãnh liệt, ngay lập tức tràn ngập khắp cơ thể nàng, nội thương và vết thương cũ trong cơ thể lúc trước do Huyền Vân Quyết bạo động gây ra cũng đang lành lại.

Tang Lạc nhìn đôi bàn tay gầy guộc của mình cũng trở nên ngọc ngà hơn, cả mái tóc cũng chuyển từ màu xám trở lại thành màu đen bóng. Nhìn từ bên ngoài, nàng vẫn là một nữ tu hai mươi tuổi, nhưng trái tim nàng đã chôn vùi dưới lòng đất cùng với sư phụ rồi.

Tang Lạc vươn tay ra ngoài cửa sổ, tâm niệm ý động thì nhìn thấy một luồng sương trắng bao phủ những thứ trong vòng trăm mét trước mặt. Nàng có thể cảm nhận được tất cả những vật thể bị bao phủ đó, và nàng biết chỉ cần nàng muốn, những làn sương trắng đó sẽ làm tan chảy tất cả chúng.

Huyền Vân Quyết thật lợi hại, nhưng đối với nàng mà nói không có ý nghĩa gì lớn, bây giờ cho dù có được lực lượng lớn mạnh, nàng cũng không nở được một nụ cười. Lúc này trong lòng nàng không có chút vui mừng nào, ngược lại tràn ngập nỗi hoang mang.

Sư phụ đã chết, Huyền Vân Quyết cũng đã luyện thành, nàng dường như mất hết mục tiêu sinh tồn. Nguyện vọng của sư phụ nàng đã hoàn thành, nàng còn có thể làm gì nữa? Tang Lạc hoang mang như một linh hồn đi đến trước ngôi mộ có khắc tên Phó Thanh Viễn, dựa trán vào cái bia đá lạnh cứng đó, mười ngón tay vu ốt ve tên chàng.

Một lúc sau, Tang Lạc hôn nhẹ lên tấm bia mộ, lẩm bẩm nói: "Sư phụ, chúng ta đi xem những nơi mà người nói sẽ dẫn con đi trước kia được không."

Nổi gió rồi, những bông hoa trên cây La Tỏa lần lượt bay xuống, hương thơm thoang thoảng khắp nơi. Tang Lạc thả tay xuống nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ đứng lặng một hồi lâu, cuối cùng rời khỏi không gian đào nguyên.

Sau mười hai năm, lần nữa nhìn thấy khu chợ nhộn nhịp, Tang Lạc chỉ cảm thấy xúc động trước sự thay đổi lớn kia.

Gian hàng sủi cảo nàng từng đến ăn cùng với sư phụ nay đã trở thành một tiệm vải, hai cụ già ân cần bán sủi cảo đã không còn tung tích nữa, cây cầu cùng sư phụ đi qua cũng bị tháo bỏ và xây thành một cây cầu đá, cả Dạng Ổ Đảo cũng đã thất thủ rồi.

Tang Lạc không biết rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì, sau khi sư phụ chết đi, tất cả càng không còn ý nghĩa nữa. Nàng nản chí ngã lòng trốn trong không gian đào nguyên mười mấy năm, nay một thân một mình không có nơi nào để nương tựa.

Ba năm sau, Hà Hải giới, một thị trấn trên đảo nơi một tu sĩ sinh sống.

"Sư phụ, con thật sự chỉ có thể ở trong nhà một ngày sao? Ở hai ngày có được không?" Một thiếu nữ trong bộ y phục trắng kéo vạt áo của nam tử áo trắng, không quan tâm hai người đang ở trong khu chợ nhộn nhịp mà ngồi xổm trên mặt đất giương mắt nhìn nam tử áo trắng.

Trước sau nụ cười của nam tử vẫn vậy, chỉ lắc đầu, để mặc thiếu nữ đó van xin nhõng nhẽo thế nào cũng không đáp.

Đột nhiên thiếu nữ đó rưng rưng nước mắt, buông vạt áo bị nắm kéo đến nhăn nheo trong tay xuống, như tức giận xoay người đi không nói lời nào, quay lưng lại với nam tử áo trắng rồi bỏ đi. Nam tử đó mỉm cười có chút bất lực, nhìn thấy một tiệm trang sức bên cạnh, rồi lại nhìn bóng lưng đang cố ý đi từ từ của thiếu nữ đó, cuối cùng mỉm cười bước vào tiệm trang sức đó.

Thiếu nữ bước đi càng đi càng chậm, nhưng vẫn không đợi được sư phụ gọi lại nên không khỏi lén lút quay đầu lại nhìn, phát hiện sư phụ của mình đã đi đâu mất tăm, đột nhiên trừng đôi mắt to rưng rưng nước mắt, tức giận tùy tiện tìm một phương hướng chạy tới.

Tang Lạc đang ngồi trên tầng hai của một tửu lầu cách đôi sư đồ đó không xa nên nàng nhìn thấy hai sư đồ này đang giận dỗi với nhau, hoặc có thể nói là thiếu nữ đó đơn phương tức giận.

Dường như bị cảnh tượng này có gì đó làm cho xúc động, môi nàng mấp máy, chợt nở nụ cười thất thường, nhưng ngay sau đó lại chợt vụt tắt, mí mắt sụp xuống kèm theo sắc mặt buồn bã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!