Chương 7: Đọc Sách - Biến Cố

Khi Tang Lạc vẫn đang xem một số sách liên quan đến các kiến thức tu tiên thì Phó Thanh Viễn đã trở về.

Theo ước tính của Tang Lạc, lần ra ngoài này thậm chí chàng đi còn không tới một giờ, cho nên nói bất kể ở thế giới nào, hầu hết đàn ông đều luôn không thích dạo phố, đúng không?

Rồi xem thử sư phụ của nàng đã mua những gì cho nàng… quần áo với nhiều màu sắc khác nhau, nàng cảm thấy mình có thể thu thập đủ một bộ sắc cầu vồng, còn có kẹp tóc lược, và thậm chí… áo trong quần trong cũng mua luôn.

Tang Lạc nhìn đống đồ của con gái được bày ra trước mặt, trong lòng vừa cảm động lại vừa có chút bối rối.

Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn sư phụ với khuôn mặt không có cảm xúc gì của mình, tuy chàng không thích nói gì, cũng chưa từng cười với nàng, trông có vẻ khó gần, nhưng thực ra lại là một người rất có trách nhiệm và nghiêm túc.

Trước khi nàng cầu xin chàng nhận mình làm đồ đệ, họ mới gặp nhau có một lần, đối với chàng nàng vẫn còn là một nha đầu vô dụng… nhưng cuối cùng chàng cũng đồng ý nhận nàng làm đồ đệ, hơn nữa còn là thủ đồ.

Ban nãy nàng vừa xem trong sách rồi mới hiểu được đối với những người tu tiên ở đây mà nói, nhận thủ đồ là một việc hết sức thận trọng.

Thủ đồ không nhất định là chỉ đệ tử thu nhận đầu tiên mà là đệ tử được sư phụ xem trọng yêu thích nhất, thường sư phụ sẽ điểm một dấu ấn trên trán người thủ đồ đã chọn, như vậy có nghĩa là người đó trở thành thủ đồ duy nhất của người.

Không giống với những đệ tử khác, thủ đồ chỉ có một người.

Tang Lạc vừa thấy đoạn ghi chép này trong sách thì liền soi gương xem thử, quả nhiên trên trán có dấu ấn nho nhỏ hình giọt nước của thủ đồ, hình như được điểm lên lúc nàng quỳ gối ở trong rừng khi sư phụ kéo dậy.

Trong thế giới này, quan hệ của sư phụ và thủ đồ cũng giống như mối quan hệ của cha mẹ với con gái hoặc cha mẹ với con trai, không phải đơn giản như loại "một ngày là thầy suốt đời là cha", mà thận trọng hơn, còn quan trọng hơn cả người thân trong dòng họ.

Vì vậy một số người tu tiên có mối quan hệ đến gia tộc hoặc quan tâm những chuyện khác, cơ bản sẽ không thu nhận thủ đồ một cách đơn giản như vậy.

Tu hành của thủ đồ cũng là do sư phụ chỉ dạy, rất nhiều tài nguyên tu tiên ở giai đoạn đầu là sư phụ cung cấp, trong nhiều trường hợp người có thù với đệ tử cũng là kẻ thù của sư phụ.

Như vậy những thủ đồ được sư phụ chuyên tâm bồi dưỡng về cơ bản sẽ là người đồng hành trung thành của sư phụ, sẽ cùng nhau đi trên con đường tu tiên, hai bên phải tôn trọng tin tưởng lẫn nhau… xem tới đoạn miêu tả này, Tang Lạc cảm thấy rất áp lực và hoảng sợ.

Tư chất của nàng không tốt, không có thiên phú hơn người, càng không cần nói đến có thế lực nào đứng sau hỗ trợ, không đáng được sư phụ bồi dưỡng như một thủ đồ.

Nếu như sau này nàng làm cho sư phụ thất vọng thì phải làm sao?

"Không thích?" Thấy Tang Lạc ngẩn người nhìn đống đồ chàng mua về, đợi một hồi lâu, cuối cùng Phó Thanh Viễn cũng lờ mờ hỏi.

Trong lòng chàng khẽ nhíu mày, người tu sĩ bán quần áo đó không phải nói các cô bé luôn thích những thứ này sao? Để một người tán tu đã hàng trăm năm như chàng đi tìm tòi sở thích của một cô bé người phàm, thật có chút làm khó chàng.

Mà vốn dĩ chàng đã là một người không quan tâm đ ến bản thân cho lắm.

"Không phải không phải! Con rất thích con rất thích!" Tang Lạc đang ngẩn người phản ứng lại, lắc đầu xua tay nguầy nguậy.

Tuy không biết tại sao sư phụ lại đối xử với nàng tốt như thế, nhưng dù thế nào mạng của nàng cũng là do sư phụ cứu, sau này bất luận ra sao cũng phải báo đáp chàng.

Hơn nữa những thứ đồ dùng xinh đẹp của các cô bé, từ sau khi nàng xuyên không đến đây, đến cơ hội nhìn còn không có, nay có được chúng sao có thể không thích được.

Phó Thanh Viễn tinh ý cảm nhận được không biết vì nguyên nhân gì, thái độ của đồ đệ này đối với chàng hình như còn sợ hãi hơn nữa.

Trong thời gian chàng đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì? Ánh mắt chàng đột nhiên lướt qua một cuốn sách để bên cạnh, sau một hồi suy nghĩ, Phó Thanh Viễn đã hiểu ra.

Chắc là nàng đã xem qua cuốn sách liên quan đến thủ đồ nên hiện tại cảm thấy băn khoăn hoặc lo lắng? Muốn nuôi một đứa trẻ quả nhiên không đơn giản như chàng nghĩ, còn phải lo tâm trạng của nàng.

Phó Thanh Viễn vì không muốn đồ đệ nghĩ nhiều nên liền mở lời giải thích một chút: "Ta trăm năm cô độc một mình, không có người thân bạn bè, không có sự ràng buộc với thế gian.

Vốn quyết định kiếp này không thu nhận đồ đệ, nhưng nếu như chúng ta có duyên phận sư đồ với nhau, thì ta phá lệ một lần.

Có lẽ sau này con chính là đồ đệ duy nhất của ta, có phải là thủ đồ hay không cũng không có gì khác biệt, là một người thầy, ta nhất định dạy cho con thật tốt, vì vậy con không cần phải lo lắng."

Chàng luôn cô độc một mình, nhưng con đường tu tiên trước sau chỉ một người cũng có chút cô đơn.

Khi đó, nhìn thấy thân hình nhỏ bé run rẩy quỳ trước mặt chàng, giống như cỏ dại trên đồng hoang, mỏng manh nhưng lại kiên cường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!