Phó Thanh Viễn và Tu sĩ họ Phương hợp tác cũng khá tốt, lúc mới bắt đầu con thực thú cái đó gặp bất lợi, hai người hợp lực với nhau ép con thực thú đó phun nước bọt một lần.
Hai người sớm đã chuẩn bị đương nhiên không bị thương, chỉ là nhìn thấy nước bọt đó vừa dính vào thì vách đá đột nhiên bị cháy một cái lỗ lớn, còn không ngừng tiến sâu vào, hai người hoảng loạn, ra tay càng cẩn thận hơn.
Hai người không hẹn mà nghĩ cùng một cách là ép con thực thú cái đó phun hết nước bọt, mỗi lần tấn công vừa hư vừa thực để nhử con thực thú.
Khi phun nước bọt lần hai cũng không sát thương được hai người, con thực thú đó trông rất cáu kỉnh, dường như không có ý lấy mạng liều với hai người, nhanh chóng hướng về phía hai người phun nước bọt lần thứ ba, xoay người muốn đi đến cạnh hang động ăn mấy cây Thúc Ngọc Thảo.
Trong lúc này, Phó Thanh Viễn ngấm ngầm chú ý đến trong bụng thực thú cái có chút lồi lên không rõ ràng.
Rõ ràng, thực thúc cũng biết những người này đến đây là vì Thúc Ngọc Thảo, đang chuẩn bị ăn Thúc Ngọc Thảo còn chưa tới thời điểm tốt nhất để rời khỏi đây.
Hai người Phó Thanh Viễn tất nhiên không để nó đạt được mục đích, vận kiếm khí tiến lên áp chế.
Nhưng nửa đường xuất hiện một đám đệ tử môn phái mặc y phục trắng.
Phó Thanh Viễn nhìn thoáng qua liền nhận ra ba người đó là đệ tử ngoại môn của Vân Nhai Môn – một trong thất đại tông môn của Linh Quang giới, trong đó có hai người là kỳ trúc cơ, trúc cơ tầng một và tầng ba, người còn lại là luyện khí tầng chín.
Có lẽ nhìn thấy bên Phó Thanh Viễn chỉ có hai người, còn con thực thú đó đang trong thế thua chuẩn bị chạy trốn, thêm vào đó thèm đỏ mắt mấy cây Thúc Ngọc Thảo đó, ba người này liền động thủ.
Họ muốn nhân lúc hai người Phó Thanh Viễn còn chưa gi3t chết thực thú can thiệp vào kiếm món hời.
Đệ tử môn phái càng lớn càng muốn có công danh, muốn được rạng danh tên tuổi, không thể đợi đến cuối cùng giết người đoạt bảo.
Nên xuất hiện trong lúc này kiếm món hời là thích hợp nhất.
Chỉ có điều lần này mọi thứ không diễn ra theo ý muốn của họ.
Ba người họ ngạo mạn tỏ ý giao con thực thú này để cho họ tự giải quyết, sau đó sẽ để hai người Phó Thanh Viễn rời khỏi.
Nhưng đám Phó Thanh Viễn vẫn bất động, trên mặt tu sĩ họ Phương còn lộ vẻ chế giễu, đảo mắt một cái, gã xoay thanh kiếm trong tay hướng trực tiếp về phía người tu sĩ luyện khí tầng chín yếu nhất trong số ba người.
Phó Thanh Viễn và tu sĩ họ Phương đều là tu sĩ trúc cơ, hơn nữa đều là tán tu dựa vào bản thân tự trúc cơ, khác với những đệ tử môn phái lớn hầu như dựa vào đan dược và thiếu kinh nghiệm thực chiến, so với những đệ tử môn phái cùng cấp bậc đương nhiên hai người họ có bản lĩnh hơn.
Cái gọi là lợi thế nhiều hơn một người của đối phương rõ ràng là không tồn tại.
Tu sĩ họ Phương đối đầu với đệ tử luyện khí đó, còn hai đệ tử khác đang bao vây con thực thú chia ra một người tấn công tu sĩ họ Phương.
Tu sĩ họ Phương đó nhìn thấy liền hét lên một tiếng: "Phó đạo hữu!" Gã ranh mãnh tạo ra một pháp khí hộ thân, bắt đầu kéo dài thời gian cùng với hai đệ tử.
Phó Thanh Viễn dùng kiếm Thanh Dương chỉ về hướng đệ tử đang đối đầu với thực thú, cũng là người có tu vi cao nhất trong số ba người – trúc cơ tầng ba.
Tuy Phó Thanh Viễn là trúc cơ tầng hai, nhưng chiêu nào cũng trấn áp được đệ tử đó, người đệ tử đó cũng không ngu ngốc, đánh được một lúc rốt cuộc cũng nhận ra sự thật, liền mở miệng nói:
"Ba chúng tôi là đệ tử của Vân Nhai Môn, lúc nãy chỉ là muốn giúp hai vị đạo hữu.
Có lẽ hai vị đã hiểu lầm ý tốt của chúng tôi, hay chúng ta liên thủ đối phó với con yêu thú này trước rồi ngồi xuống bàn bạc sau."
Phó Thanh Viễn nghe không lọt tại những lời người đó nói, kiếm khí dữ tợn sát khí đằng đằng.
Người đệ tử đó nhìn thấy thực thú không bị áp chế mà đang chuẩn bị trốn chạy, bản thân thì lại bị mắc kẹt ở đây nên càng trở nên lo lắng hơn.
Nếu thật sự để mặc con thực thú đó ăn mất Thúc Ngọc Thảo rồi bỏ đi, họ đúng thật là mất cả chì lẫn chài.
Ba người họ mang theo mong đợi tràn đầy bước vào U Nam Lĩnh này, nhưng ai biết rằng U Nam Lĩnh không có rất nhiều linh thảo yêu thú như các bậc tiền bối đã nói, đã qua nhiều ngày mà họ không có chút thu hoạch gì, nay không dễ dàng gặp được Thúc Ngọc Thảo sao có thể bị hủy đi như vậy được.
Rốt cuộc cũng là không bì được sự vững vàng lão luyện của đám người Phó Thanh Viễn, ba đệ tử môn phái bên này trơ mắt nhìn con thực thú sắp ăn mất Thúc Ngọc Thảo, từng người họ sốt ruột đến đỏ cả hai mắt, chiêu thức trong tay tự nhiên sẽ lộ sơ hở.
Phó Thanh Viễn chính là đang chờ đợi thời khắc này, một kiếm đâm thẳng vào tim của đệ tử này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!