Chương 17: (Vô Đề)

Tang Lạc phiền não ngồi sau tảng đá lớn nghe tiếng nước chảy, rốt cuộc sư phụ có y phục để thay không? Lỡ như không có thì chút nữa làm sao đi ra? Chỉ mặc y phục ướt đẫm bên trong đi ra, hay là mặc lại bộ y phục màu đen có lỗ thủng đi ra? Không thể cởi tr@n mà đi ra chứ.

Cho dù nàng xem sư phụ như là phụ thân để tôn kính nhưng dù sao nàng vẫn là con gái, cởi tr@n bị nàng nhìn thấy thì thật không hay lắm.

"Tại sao vẫn còn ngồi ở đây?" Giọng nói lạnh lùng của Phó Thanh Viễn vang lên bên tai, Tang Lạc giật mình, đang nghĩ trong đầu những hình ảnh không thích hợp lắm dẫn đến lương tâm cắn rứt.

"Sư phụ, con… ủa?" Tang Lạc có chút thất vọng khi phát hiện sư phụ của mình đã ăn mặc chỉnh tề, ngoài tay và mặt ra, những phần da thịt khác đều không lộ ra ngoài.

Hình như cũng là bộ y phục màu đen đó, nhưng sao không có lỗ thủng trên tay áo.

Tang Lạc có chút do dự khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của sư phụ, đối với sư phụ mà nói, những chuyện nhỏ nhặt này cũng đem ra hỏi chàng có cảm thấy phiền không?

Nhưng mà không hỏi, nàng lại cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa, Tang Lạc nhớ lại rằng tuy sư phụ không thích nói chuyện lắm nhưng đều trả lời tất cả các câu hỏi của nàng.

Thử suy nghĩ kỹ, cho dù là về tu luyện hay là những vấn đề cá nhân liên quan đến sư phụ, chàng cũng đều trả lời một cách nghiêm túc, không vì bộ dạng hiện giờ của nàng chỉ là một đứa trẻ mà trả lời qua loa.

Lần trước, sư phụ không phải cũng vì nàng thấy hiếu kì mà nói như kể chuyện cho nàng nghe những chuyện trong quá khứ của chàng đó hay sao.

Có thể đối với những người thân quen nàng có hơi dài dòng nhiều chuyện, nhưng nàng muốn gần gũi sư phụ nhiều hơn.

Đó là lý do tại sao bất kể những chuyện lớn nhỏ nàng cũng muốn tìm hiểu thêm để có thể tiến gần hơn với sư phụ.

Sư phụ hẳn cũng nhận ra được một chút nên mới dung túng với tất cả các câu hỏi của nàng.

Tại sao bây giờ nàng mới để ý chứ, Tang Lạc vỗ tay một cái.

Cho nên mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ chuyện lớn chuyện nhỏ, nàng hỏi trực tiếp sư phụ sẽ tốt hơn chứ.

Hai sư đồ nương tựa lẫn nhau không cần phải giấu giấu giếm giếm.

Hơn nữa, tuy số tuổi kiếp trước cộng kiếp này của nàng đối với người phàm mà nói thì không còn nhỏ nữa, nhưng so với sư phụ thì nàng là một đứa trẻ, bất kể là chuyện gì thì hỏi sư phụ là đúng nhất, làm nũng cũng là được cho phép!

Hiểu rõ điều này nên Tang Lạc trực tiếp hỏi: "Sư phụ, người có bao nhiêu bộ y phục vậy? Lúc nãy con làm hỏng y phục của sư phụ nên lo sư phụ không có y phục để thay."

"Thì ra là vậy." Phó Thanh Viễn cũng không ngốc, lập tức hiểu ngay tại sao đồ đệ chạy đến đây với vẻ canh cánh trong lòng.

"Ta vẫn còn rất nhiều y phục, chuyện nhỏ không cần lo lắng."

Thì ra là vậy, Tang Lạc gật đầu nhẹ nhõm rồi đi theo sau Phó Thanh Viễn trở về căn nhà gỗ của họ.

"Sư phụ, tại sao người mua hai bộ y phục giống nhau vậy, ai không biết còn tưởng sư phụ không thay y phục nữa." Tang Lạc nói đùa.

"Không phải hai bộ."

"Dạ?" Tang Lạc nhìn sư phụ một cách kỳ lạ.

Phó Thanh Viễn nhìn thẳng về trước, bước chân không nhanh không chậm.

"Những y phục bây giờ là mua cách đây hàng chục năm, lúc đó mua hơn trăm bộ, bây giờ còn khoảng vài bộ."

Tang Lạc dừng bước chân, ý của sư phụ là, mua nhiều bộ một lúc, sau khi mặc xong rồi mua nhiều bộ cùng một lúc nữa sao? Với cá tính như vậy của sư phụ, những bộ y phục đó rất có thể… "Sư phụ, những y phục đó đều giống nhau hết sao?" Tang Lạc tuy đoán ra được nhưng vẫn không chịu từ bỏ mà hỏi cho ra.

"Ừm." Phó Thanh Viễn rõ ràng không thể hiểu được, chàng nghĩ rằng y phục có thể mặc là được rồi, sao cô bé này lại cảm thấy kinh ngạc đối với những chuyện "tất cả y phục đều giống nhau mặc suốt mấy chục năm mấy trăm năm" nhỉ.

"Vậy, vậy sư phụ người thích màu đen sao, ờ, như vậy cũng không tệ hớ hớ." Tang Lạc tự khuyên bảo mình, sư phụ là một nam tu sĩ độc thân chuyên tâm tu luyện, không quan tâm đ ến phương diện y phục là chuyện bình thường, nàng không thể dùng cách nhìn của một người phàm để mà nhìn sư phụ.

Hơn nữa sở thích của sư phụ vẫn đáng tin cậy, sư phụ mặc y phục đen tuy không đẹp trai đến mức thu hút ong bướm, nhưng phối hợp với khí chất của người cùng với ánh mắt và cả giọng nói hay đó, cũng có chút quyến rũ khác biệt~

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!