Chương 15: (Vô Đề)

Phó Thanh Viễn lại tiến trúc cơ lần nữa, chàng không định dùng trúc cơ đan mà dựa vào bản thân trực tiếp đánh sâu vào trúc cơ.

Nhưng nhìn thấy đồ đệ lục tung không gian của nàng tìm thấy hại lọ trúc cơ đan lớn, chàng vẫn thấy do dự.

Nhưng sự do dự này cũng diễn ra trong chốc lát, rất nhanh, Phó Thanh Viễn kiên định lại.

Dẫu sao dùng trúc cơ đan cũng là để đả thông kinh mạch trong cơ thể và giúp mở rộng thần thức, nhưng chàng đã từng đạt trúc cơ, chỉ là làm tiêu tán tu vi linh lực tích lũy lâu ngày trong cơ thể lúc tu luyện, còn lần trúc cơ trước chàng đã được đả thông kinh mạch và mở rộng thần thức một lần rồi.

Trúc cơ lần thứ hai này chàng chỉ cần phân tán linh lực khắp toàn cơ thể rồi niêm phong những kinh mạch toàn thân đã mở là được.

Cũng giống như học tri thức, sau khi quên, học lại lần nữa sẽ dễ dàng hơn lần đầu.

So với trúc cơ lần đầu, chàng có năng lực và kinh nghiệm, dù quá trình này sẽ vất vả hơn nhưng rất có khả năng nhận được một số lợi ích.

Dựa vào bản thân và dựa vào đan dược hỗ trợ đều có sự khác biệt, ai ai cũng biết dựa vào bản thân trúc cơ sẽ có rất nhiều lợi ích cho việc tăng tu vi sau này, trúc cơ giống như ý nghĩa của nó là phải vững chắc nền tảng tu tiên, chỉ đáng tiếc, trong hàng vạn người mới có một tu sĩ, và trong hàng vạn tu sĩ chỉ có một người trúc cơ có tư chất tốt, có thể dựa vào bản thân mà không sử dụng trúc cơ đan.

Phó Thanh Viễn hiểu rõ bản thân có tư chất cấp trung, không thể không dùng trúc cơ đan để lên trúc cơ, nên mới tốn nhiều công sức để đoạt được một viên trúc cơ đan.

Lần đầu tiên trúc cơ, cho dù chàng có trúc cơ đan, trúc cơ thành công cũng phải chịu nhiều vất vả.

Chàng không ước mong quá cao cho lần thứ hai không dùng trúc cơ đan, có thể khiến cho bản thân tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên dựa vào trúc cơ đan, chàng chỉ hi vọng có thể trúc cơ thành công là được.

Những người quá tham lam sẽ không bao giờ tiến xa.

Phó Thanh Viễn lúc nào cũng nhớ những lời này, vô thức đưa tay chạm vào vết sẹo ẩn sau tai.

Năm xưa khi chàng còn là tu sĩ ở cấp bậc thấp nhất, có thể bị những tu sĩ cấp cao giết bất cứ lúc nào chỉ bằng ngón tay, để tiếp tục được sống, chàng cũng từng động lòng tham.

Sao có thể có người không bao giờ phạm sai lầm chứ, chàng đã phạm sai lầm, cho nên vì lòng tham của mình mà rút ra bài học.

Cũng chính vì lần đó mà chàng đã tự biến mình thành vẻ ngoài tưởng chừng như không có nguyện vọng gì.

Trong mắt những tu sĩ đã từng giao tiếp với chàng, Phó Thanh Viễn chính là loại người lãnh đạm không khát khao không h@m muốn.

Không khát khao không h@m muốn? Trên đời này làm gì có người thật sự không khát khao không h@m muốn chứ, chàng chỉ là ngụy trang giống như vậy thôi.

Hình như từ sau khi nhận đồ đệ, chàng trở nên thích nhớ lại những chuyện trong quá khứ.

Đứa trẻ A Lạc đó có một đôi mắt như dòng nước trong veo, rất dễ bị ô nhiễm rồi trở nên đục ngầu, nhưng cũng rất dễ dàng trở nên trong suốt vì dòng nước trong vắt trôi đi.

Cảm nhận được cơ thể tràn đầy linh lực, Phó Thanh Viễn không còn nghĩ đến những chuyện khác.

Chàng mở mắt ra, người đang ngồi ở phía trên bát quái khổng lồ trong không gian đứng dậy.

Trong không gian hỗn độn này, chàng thường không cảm nhận được thời gian trôi qua.

Linh khí dày đặc trong không gian này đều được sản sinh từ chính giữa linh tuyền có hình bát quái một trắng một đen, linh khí ở dày đặc hơn nên lúc Phó Thanh Viễn tu luyện đều nổi ở chính giữa linh tuyền.

Đôi mắt lướt qua những kệ gỗ đơn sơ hàng trên, cái lọ ngọc đựng đan dược.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Phó Thanh Viễn có chút màu sắc êm dịu hiện lên.

Đồ đệ của chàng giỏi hơn những gì chàng tưởng tượng trước đây, chàng nhìn ra được, đứa trẻ đó rất ỷ lại vào chàng.

Nên nói là, do chàng một tay hướng dẫn để thành được như hiện tại.

Trước giờ chàng vẫn luôn có một mình, bây giờ mới phát hiện, nếu có một người vô điều kiện ỷ lại tin tưởng bản thân, là một việc thật khiến người ta… dao động.

Nhắm mắt lại, Phó Thanh Viễn rời khỏi không gian của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!