Dù đang cảm cúm nhưng trận đấu tuần này vẫn không xảy ra bất ngờ gì, ACE đã thành công giành chiến thắng.
Hiện tại ACE cùng với TKR đang chia nhau vị trí số một trên bảng xếp hạng.
Vì màn thể hiện nổi bật của Từ Chu Dã, hiện hắn đã trở thành tân binh đi rừng cực kỳ được yêu thích ở HCC. Chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, số lượng người theo dõi Weibo của hắn đã vượt mốc ba trăm ngàn, hướng thẳng đến cột mốc nửa triệu.
Thế giới thể thao điện tử chính là như vậy, thành tích chính là tất cả.
Trận đấu thắng rồi nhưng cơn ho của Thẩm Mạn vẫn không hề thuyên giảm.
Điều này khiến quản lý phải lo sốt vó, luôn miệng thúc giục anh đi khám bác sĩ.
Thẩm Mạn thì lại lười phiền toái, miệng thì đồng ý cho có lệ nhưng suốt ngày chỉ ngồi lì trong căn cứ, chẳng hề nhúc nhích.
Cuối cùng quản lý phát cáu, quát lên: "Cậu định chết trong căn cứ này rồi đổ cho tôi hả?"
Khi ấy Thẩm Mạn đang ăn quả quýt do Từ Chu Dã bóc cho, đối diện câu hỏi đầy nước mắt của Quản lý, anh thản nhiên đáp: "Trước khi chết tôi nhất định sẽ tự bò ra ngoài."
Quản lý: "Anh ơi, anh là anh ruột của em mà, bao nhiêu tuổi rồi mà còn không chịu đi khám bác sĩ?"
Thẩm Mạn nói: "Bệnh trĩ của anh chẳng phải cũng để ba tháng mới chịu đi khám sao."
Quản lý: "..."
Từ Chu Dã đứng bên cạnh hóng chuyện: "..."
"Cuối cùng vẫn là Lưu Thế Thế kéo anh ra khỏi nhà vệ sinh." Thẩm Mạn bình thản nói ra một quả bom ngay bên tai quản lý: "Anh ta còn tự tay mặc quần cho anh nữa."
"A a a, cậu cứ chết dí trong căn cứ đi, ông đây mặc kệ cậu luôn!" Quản lý gào thét, giận dữ đập cửa bỏ đi.
Thẩm Mạn nhét nốt miếng quýt cuối cùng vào miệng, lại ho thêm hai tiếng. Anh liếc sang vai Từ Chu Dã đang run lên: "Người ta đi rồi, muốn cười thì cứ cười đi."
Từ Chu Dã: "Hahahahahahahahaha, chuyện quái gì vậy trời?"
Thẩm Mạn thản nhiên giải thích: "Chảy máu nhiều quá dẫn đến thiếu máu, ngất trong nhà vệ sinh. Lúc đó tôi không có ở đấy, sau mới nghe bọn Lưu Thế Thế kể lại."
Từ Chu Dã bật cười: "Còn có cả chuyện này nữa à."
Thẩm Mạn rút một tờ giấy, chậm rãi lau tay: "Chuyện kiểu này nhiều lắm, không thế thì sao ACE lại bị gọi là trò cười của HCC."
Câu này không phải vô căn cứ. Từ vụ Triệu Nhuy chia sẻ tài nguyên GV, đến việc quản lý vì bệnh trĩ mà xuất huyết nặng rồi ngất trong nhà vệ sinh hay huấn luyện viên bị bảo vệ nhà mình nhận nhầm người rồi đánh cho một trận, những trò cười xoay quanh ACE chưa bao giờ ngừng.
Thậm chí mùa đông năm ngoái khi thi đấu, có một tuyển thủ hẹn Triệu Nhuy đi trượt băng cứ khăng khăng muốn khoe động tác uyển chuyển trên sân băng. Kết quả xoay vài vòng rồi trượt ra ngoài, gãy liền ba cái xương sườn.
Lúc nghe tin ấy, Thẩm Mạn tối sầm mặt mũi, trong lòng nghĩ chẳng lẽ là do cái tên ACE này xui xẻo nên mới khiến cả đám đúng nghĩa tự hủy. (Trong game ACE có nghĩa là team bị diệt sạch).
"Đội trưởng, anh thế này cũng không ổn đâu." Từ Chu Dã nói: "Ho khan gần nửa tháng rồi, để lâu thì sau này muốn khỏi sẽ càng khó."
Thẩm Mạn thở dài: "Cũng đúng, để mai kia tôi đặt lịch, đi khám thử xem."
Từ Chu Dã cảm thấy Thẩm Mạn vốn chẳng phải sợ đi khám bệnh, từ cái hôm anh tự mình rút kim truyền dịch ra đã đủ để chứng minh. Chỉ là không hiểu vì sao anh vẫn luôn không chịu đi.
Lại qua thêm hai ngày, dưới sự thúc giục liên tục của mọi người trong căn cứ, cuối cùng Thẩm Mạn cũng chịu đến bệnh viện. Anh chụp X
-quang lồng ngực, xác định phổi không có vấn đề gì nghiêm trọng, bác sĩ kê cho một đống thuốc mang về uống.
Số thuốc đó nhiều đến mức một túi to, Thẩm Mạn xách về rồi tiện tay ném lên bàn.
"Ngày mai chiều quay quảng bá." Quản lý u oán đi tới, trông chẳng khác gì oan hồn vất vưởng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!