Chương 8: (Vô Đề)

Cơn sốt đã lui nhưng cơn ho vẫn còn dai dẳng.

Thứ bảy tuần này đội còn một trận đấu nữa, tuy đối thủ chỉ là những đội xếp cuối bảng điểm nhưng cũng không thể lơ là.

Vì vậy, buổi chiều huấn luyện viên tổ chức cuộc họp phân tích như thường lệ.

Sợ bệnh tình nặng thêm, Thẩm Mạn mặc rất dày, ngồi co ro ở góc, đeo khẩu trang vừa ho vừa cặm cụi ghi chép.

Huấn luyện viên nói được một lúc, không kìm được mà nhìn anh với ánh mắt lo lắng: "Mạn à, ho dữ thế này không sao chứ? Không thì chúng ta đi bệnh viện chụp phim xem thế nào."

Thẩm Mạn lắc đầu: "Không đến mức... khụ khụ... nghiêm trọng thế đâu."

Huấn luyện viên nói: "Thật sự không sao chứ? Tôi thấy mặt cậu tái lắm."

Thẩm Mạn: "Anh cứ tiếp tục đi, tôi đảm bảo sẽ không chết ngay trong căn cứ đâu."

Huấn luyện viên: "Ừ, cậu nói vậy thì tôi yên tâm rồi."

Cả đội: "..." Huấn luyện viên, rốt cuộc anh đang yên tâm cái gì vậy?

Huấn luyện viên tiếp tục phân tích: "Đội MIN này, mùa trước còn tạm được, nhưng mùa này..."

"Khụ khụ khụ khụ khụ."

Huấn luyện viên: "Chỉ cần tập trung khắc chế pháp sư của họ là ổn. Từ Chu Dã, cậu..."

"Khụ khụ... khụ khụ khụ..."

Huấn luyện viên nói: "Chia đường thật chuẩn, chết cũng phải bám lấy pháp sư! Cứ nhắm vào là có lợi thế! Nhân tiện, bọn họ còn cái..."

Thẩm Mạn lại ho cắt ngang: "Khụ khụ khụ..."

Huấn luyện viên hít sâu một hơi, đang định tiếp tục thì nghe thấy tuyển thủ ngôi sao của đội, giọng khàn khàn nhỏ nhẹ hỏi: "Huấn luyện viên, tôi có làm phiền anh không? Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng không ho nữa."

Huấn luyện viên: "..." Thẩm Mạn, cậu học cái tính trà xanh đó từ ai vậy.

Anh ta nhăn nhó một lúc, cuối cùng đành bỏ cuộc: "Thôi được rồi, cậu không cần họp nữa, ra ngoài nghỉ đi đừng có mà ho đến nỗi rơi cả phổi ra."

Thẩm Mạn đứng dậy đi thẳng ra cửa, từ lúc nhổm dậy đến khi bước ra ngoài, cơn ho không dứt khiến huấn luyện viên nghe mà nhăn hết cả mặt.

Lúc này, Triệu Nhuy giơ tay: "Huấn luyện viên, em cũng thấy cổ họng hơi ngứa."

Huấn luyện viên quát to:"Ngứa thì lấy tay mà gãi! Dù có gãi rách da thì hôm nay cũng phải ngồi đây họp cho xong!"

Triệu nhuy: "..." Anh hung dữ quá đi.

Huấn luyện viên tiếp tục: "Tiếp tục họp! Còn ai thấy ngứa họng thì nói, tôi có kẹo ngậm!"

Cả đội im phăng phắc, không ai dám hó hé một tiếng.

MIN từng là một đội mạnh nhưng sau nhiều lần thay đổi nhân sự thì tụt dốc hoàn toàn, mùa giải này đã đánh hai tuần mà vẫn chưa có nổi một trận thắng. Trước đó, họ từng liên hệ với Từ Chu Dã, muốn mua lại cậu nhưng cậu đã từ chối và chọn gia nhập ACE.

Vài ngày nữa sẽ đối đầu với MIN, về lý thuyết thì gần như chẳng có áp lực gì.

Trong khi huấn luyện viên đang giảng giải, Từ Chu Dã lắng nghe vô cùng chăm chú, còn lấy cả sổ ra ghi chép.

Triệu Nhuy cảm thán nói cậu ta rất thích cái sức trẻ hừng hực ấy, nhớ năm xưa...

Lưu Thế Thế lập tức dội gáo nước lạnh: "Năm xưa gì chứ, chẳng phải cậu bị MIN đánh cho tìm răng khắp sàn sao? Nhất định là do cậu không biết ghi chép lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!