Chương 7: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, cơn mưa dầm dề cả ngày cuối cùng cũng ngớt. 

Không khí sau mưa trong lành khác thường, mang theo chút se lạnh, Thẩm Mạn sợ mình lại cảm lạnh bèn mặc thêm một chiếc hoodie dày màu xám. 

"Thẩm Mạn, thấy sao rồi?" Quản lý gặp anh trong phòng tập, hồ hởi chào hỏi. 

Thẩm Mạn ho khan hai tiếng: "Tôi thấy mình vẫn còn hơi yếu." 

Quản lý: "..." 

Thẩm Mạn: "Hay là cái quảng cáo đó để chậm lại vài hôm?" 

Quản lý: "Tôi biết ngay là cậu chờ tôi để nói câu này mà." 

Thẩm Mạn chỉ nhún vai bất lực. 

Quản lý nhìn anh đầy bất đắc dĩ tôi đùa thôi, chẳng lẽ thật sự bắt cậu đi làm khi còn bệnh à? Nghỉ ngơi cho khỏe đi. Lo đánh xong trận tuần này đã, bên tài trợ cũng sợ cậu quay chụp rồi ngã ra tại chỗ nên họ đồng ý dời sang tuần sau rồi. 

Thẩm Mạn: "Ồ..." 

Quản lý: "Không phải cậu nên vui mừng à?" 

Thẩm Mạn chỉ tay về phía camera máy tính, quản lý lập tức hiểu: "Cái vụ livestream thì tôi chịu, không cứu được đâu." 

Thẩm Mạn: "... Chậc." 

Không chết thì vẫn phải lên sóng, tốt nhất là chết ngay trước ống kính như vậy chắc chắn độ hot sẽ bùng nổ, biết đâu nền tảng còn rộng lượng bớt chút tiền phạt vi phạm hợp đồng. 

Vừa bật camera, dòng bình luận đã nhảy loạn [Yo, hôm nay mặt mày kém sắc thế, mấy ngày liền stream quả nhiên hại người, nhìn cái mặt xanh xao kìa] 

[Đã bảo rồi, đi làm hại sức khỏe lắm] 

[Tôi mà học full lịch mấy ngày liền cũng cái mặt y chang] 

[Thật không đó, sao trông mặt gầy đi hẳn một vòng vậy] 

Thẩm Mạn nhìn lướt qua, uể oải nói: "Bị bệnh rồi." 

[Thật không, sao cứ vừa đi làm là cậu lại ốm vậy] 

[Tự nhiên nhớ lần trước SW xin nghỉ là vì Zoop cưới vợ] 

[Cưới gì mà cưới, Zoop chẳng phải gay à, nước mình cho kết hôn đồng tính từ bao giờ thế?] 

Zoop—— Triệu Nhuy lúc đó đang đứng cạnh nhìn màn hình của Thẩm Mạn, thấy dòng bình luận này thì chửi ầm lên: "Mấy người bị điên à. Tôi nói bao lần rồi, tôi không phải gay, không phải. Thẩm Mạn, em cưới vợ bao giờ vậy hả?" 

Thẩm Mạn liếc cậu ta một cái: "Tháng mười hai năm ngoái, không phải chính cậu nói à?" 

Triệu Nhuy đang định phản bác bỗng nhớ ra gì đó, lập tức cứng họng. 

Thẩm Mạn hỏi: "Tôi nói oan cậu chắc?" 

Triệu Nhuy cười gượng: "Ha ha, chẳng phải lúc đó em chỉ đùa thôi sao?" 

Thẩm Mạn: "Hừ." 

Tháng mười hai năm ngoái, chính cái người đang lúng túng trước mặt đây đã nói mình tìm được chân ái, khóc lóc đòi đi gặp ngoài đời còn bảo sổ hộ khẩu đã cầm trong tay, hạ cánh là đi đăng ký kết hôn ngay. Nghĩ đến chuỗi tình sử rối rắm trước đó của cậu ta, cộng thêm trách nhiệm của một đội trưởng với đồng đội, Thẩm Mạn cũng đã khuyên vài câu nhưng hồi đó Triệu Nhuy nói thế nào, đến giờ Thẩm Mạn vẫn nhớ rõ. 

"Cô ấy chính là định mệnh của em, em còn nhờ người xem tướng số rồi!" Đệ nhất lụy tình của HCC vỗ ngực thề thốt: "Đợi uống rượu mừng của em đi!" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!