Chương 6: (Vô Đề)

Mùa xuân vừa qua, mùa hạ liền sắp đến.

Cơn mưa đầu tiên của mùa hạ rơi xuống mang theo gió đập vào đất, vang lên những âm thanh lách tách vụn vặt.

Là một kiểu thời tiết rất thích hợp để ngủ.

Từ bên ngoài, Từ Chu Dã gõ cửa, nghe thấy bên trong mơ hồ truyền ra một tiếng vào đi, cậu bước vào phòng của Thẩm Mạn thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế lắc ngoài ban công lim dim buồn ngủ.

Thẩm Mạn mặc một chiếc đồ ngủ màu nâu nhạt rộng rãi, chất liệu lông mềm khiến khí chất của anh trông dịu dàng hơn hẳn. Hình như vừa mới bị đánh thức, trong mắt anh vẫn còn vương vài phần mông lung của cơn buồn ngủ, anh chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, mơ màng nói: "Sao thế, ngồi đi."

Từ Chu Dã ngoan ngoãn ngồi xuống.

Bầu không khí giữa hai người trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa lách tách ngoài kia.

Từ Chu Dã ngước mắt nhìn Thẩm Mạn, phát hiện anh đã lại ngủ mất rồi.

Anh tựa lên ghế, hơi co gập tứ chi, hàng mi dài yên lặng rủ xuống như cánh bướm sắp bay, in bóng nhạt nhòa trên gò má. Dưới mắt có một nốt ruồi nhỏ nhạt màu chỉ khi đến gần mới thấy rõ, cậu chăm chú nhìn chân mày và đôi mắt Thẩm Mạn, ngón tay Từ Chu Dã bất giác khẽ động rồi lại trở về yên tĩnh— cậu đè nén một loại cảm xúc bất chợt dâng lên trong lòng.

Thẩm Mạn mơ một giấc mơ.

Giấc mơ hỗn loạn, lúc thì anh biến thành một con cừu, lúc lại bay lượn trên trời. Đang bay thì bỗng có người bảo anh phải đi đánh Vương Xà Cốt Giáp, anh cố sức bay đến đỉnh đầu con xà vương đột nhiên trước mắt lại xuất hiện gương mặt của Từ Chu Dã, trong tay còn cầm một cái lưới, cười híp mắt với anh đội trưởng, em tới giúp anh đánh. Nói xong, cái lưới trong tay cậu liền úp thẳng về phía anh.

Thẩm Mạn giật mình mở to mắt vùng vẫy ngồi dậy thở hổn hển mấy hơi, anh quay đầu lại thật sự thấy Từ Chu Dã đang ngồi ngay bên cạnh. Thẩm Mạn trợn to mắt, một tay chống xuống nhưng hụt mất điểm tựa, thân thể luống cuống ngã nghiêng sang một bên.

Ngay khoảnh khắc đó, cánh tay liền bị kéo chặt lại với một sức mạnh không cho phép kháng cự, anh bị ôm gọn vào lồng ngực rắn chắc. Thẩm Mạn ngửi thấy mùi hương ấm áp như ánh mặt trời, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt của Từ Chu Dã.

"Anh không sao chứ?" Giọng nói cố ý hạ thấp như sợ kinh động con bướm vừa đáp xuống đầu ngón tay mình.

"Ừm..." Thẩm Mạn dần bình ổn lại, vẫn chưa hoàn hồn: "Sao cậu lại ở đây?"

Từ Chu Dã mang theo chút ấm ức: "Vừa nãy em đã vào rồi, chính anh đồng ý cho em vào đó."

Thẩm Mạn: "..." Anh nghĩ một lát mới nhớ ra, hình như vừa rồi Từ Chu Dã có gõ cửa, đúng là anh đã đồng ý mới cho cậu vào. Chỉ là khi ấy anh buồn ngủ mơ màng, một chốc không phân rõ được đâu là mơ đâu là thật.

"Ồ." Hoàn toàn tỉnh táo lại, Thẩm Mạn nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Quản lý bảo em đến nhắn anh, chiều mai phải quay quảng cáo." Từ Chu Dã nói: "Bảo anh đừng có chạy lung tung nữa."

Thẩm Mạn đáp: "Nhắn WeChat cho tôi là được rồi mà."

Từ Chu Dã: "Anh ấy nói đã nhắn rồi mà anh không trả lời."

Thẩm Mạn: "..."

Từ Chu Dã: "Còn nói lần này có nhà tài trợ giám sát, anh không trốn được đâu."

Thẩm Mạn: "..."

Từ Chu Dã: "Đội trưởng?"

Cậu nhìn thấy Thẩm Mạn lẳng lặng nằm trở lại ghế giống như một con búp bê xinh đẹp vừa hết pin.

Khóe môi Từ Chu Dã khẽ cong.

"Anh nghỉ đi, em về đây." Thẩm Mạn cuộn tròn người lại, giống như con ốc sên chui vào trong vỏ: "Biết rồi."

Từ Chu Dã mỉm cười: "Được."

Cậu đứng lên, bước ra ngoài hai bước, rồi lại quay trở lại, phủ một tấm chăn mỏng lên chân Thẩm Mạn, dịu giọng nói: "Đắp lên đi, kẻo lạnh mà cảm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!