Tối Chủ Nhật, ACE đối đầu với BK.
Mùa giải này phong độ BK không tốt, tuần trước còn thua cả hai ván, ACE dễ dàng thắng 2-0.
Không ngoài dự đoán, Thẩm Mạn giành được danh hiệu MVP cả hai trận.
Ánh mắt Từ Chu Dã nhìn Thẩm Mạn toàn là sự ngưỡng mộ lấp lánh hình trái tim, Triệu Nhuy nhìn cậu đầy nghi ngờ, cứ cảm thấy ánh mắt này mình từng thấy ở đâu rồi. Nghĩ kỹ một lúc, cta thật sự nhớ ra: "Thằng nhóc này, cậu là fan của anh Thẩm hả?"
Từ Chu Dã khó hiểu: "Anh Triệu, chẳng phải anh cũng là fan của đội trưởng à?"
Triệu Nhuy nghẹn lời: "Anh không không phải..."
"Nhưng mà em thấy trong phỏng vấn sau trận mấy năm trước, chính miệng anh nói..." Từ Chu Dã định kể lại.
"Được rồi được rồi!" Triệu Nhuy vội vàng cắt ngang, chặn đứng màn phổ cập lịch sử của chính mình: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Từ Chu Dã ngoan ngoãn đáp một tiếng vâng.
"Khoan đã, sao cậu lại nhớ cả phỏng vấn mấy năm trước thế?" Lúc này Triệu Nhuy mới phản ứng lại.
"Không có gì đâu, em chỉ tình cờ xem được, thấy ấn tượng khá sâu thôi." Từ Chu Dã giải thích.
Triệu Nhuy: "..." Thôi được.
Nói thật thì trong giới ESports này để thực sự phục một ai đó là chuyện rất khó, phần lớn tuyển thủ chỉ mười mấy hai mươi tuổi, đang độ tuổi máu nóng, bảo họ thừa nhận mình không bằng người khác vốn chẳng dễ dàng.
Thế nhưng, đặt vào trường hợp của Thẩm Mạn lại là ngoại lệ, Triệu Nhuy dám khẳng định hai năm nay những xạ thủ chuyên nghiệp gia nhập HCC, có đến tám mươi phần trăm chịu ảnh hưởng từ Thẩm Mạn. Dù không phải fan thì cũng học theo cách lên đồ, kỹ thuật đi đường của anh.
Thẩm Mạn đã đưa vị trí xạ thủ chủ lực lên đến mức tận cùng.
Hai trận thắng suôn sẻ, bầu không khí trong căn cứ cũng thoải mái hơn hẳn.
"Đội trưởng, tối nay ăn gì vậy?" Từ Chu Dã hỏi.
"Không biết, chẳng thấy đói mấy." Thẩm Mạn đáp.
"Vậy mình đi dạo chút nhé?" Từ Chu Dã gợi ý: "Tiện thể ăn gì đó luôn."
Hôm nay thời tiết rất đẹp, bên ngoài còn treo một vầng hoàng hôn. Căn cứ của bọn họ ở gần sông, phong cảnh cũng rất dễ chịu.
"Được thôi." Vốn dĩ Từ Chu Dã không kỳ vọng, ai ngờ Thẩm Mạn lại gật đầu đồng ý.
Trước khi ra ngoài, Thẩm Mạn thấy Triệu Nhuy ngồi trên ghế cười ngốc nghếch nhìn điện thoại. Cảnh tượng này quá quen thuộc, quen đến mức khiến anh không nhịn được thở dài: "Triệu Nhuy."
"Ơ, sao vậy anh Thẩm?" Triệu Nhuy ngẩng đầu.
"Đừng có sa vào tình yêu qua mạng nữa." Thẩm Mạn thẳng thắn.
Triệu Nhuy: "..."
Từ Chu Dã ngạc nhiên: "Anh Triệu thích yêu qua mạng hả?"
Chưa đợi Thẩm Mạn trả lời, Triệu Nhuy đã vội vàng xua tay: "Không không, tôi chỉ nhắn vài câu thôi."
Thẩm Mạn thì hiểu rõ trợ thủ của mình như lòng bàn tay, chỉ nhếch môi cười lạnh: "Đến lúc thất tình thì đừng có chạy đến chỗ tôi than khóc, nghe phiền lắm."
Triệu Nhuy lập tức nói: "Anh Thẩm yên tâm, em tuyệt đối không bị phụ nữ lừa đâu. Đây chỉ là một phần trong kế hoạch của em thôi, anh đừng nói nữa, em có nhịp độ riêng của mình!"
Thẩm Mạn: "..." Hay cho cái gọi là cái gọi là nhịp độ riêng, thật sự khó mà khuyên nổi một con ma ham chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!