Trận đấu với TKR diễn ra vào bảy giờ tối thứ bảy, cũng chính là khung giờ vàng, bọn họ sắp phải đối mặt với lượng khán giả đông đảo và cả những lời bình luận cay nghiệt nhất trên màn hình.
Là tuyển thủ đang cực kỳ nổi tiếng trong đội Trái Tim Vùng Đất Hoang, chỉ cần là trận đấu của đội Thẩm Mạn, vé đều bị bán sạch trong chớp mắt, huống hồ lần này đối thủ lại là TKR đang ở thời kỳ đỉnh cao.
Chưa cần bắt đầu đã có thể tưởng tượng ra cảnh náo nhiệt hôm đó.
Trên xe buýt, Thẩm Mạn ngồi tựa cửa sổ, tai đeo tai nghe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngồi cạnh anh là Triệu Nhuy đang cắm cúi lướt Weibo.
Xe vừa dừng, bên ngoài lập tức vang lên những tiếng hò hét cuồng nhiệt. Thẩm Mạn đã quen, anh bước xuống đầu tiên.
Dù có bảo vệ ngăn lại nhưng tiếng fan gào thét vẫn cuồn cuộn như sóng trào, chỉ cần ngẩng đầu lên có thể thấy vô số bảng đèn và băng rôn in tên đội họ. Âm thanh ồn ào, đám đông chen chúc khiến tiết trời đầu hạ càng thêm oi bức, Thẩm Mạn đi ở phía trước, không quay đầu cũng không biểu lộ cảm xúc.
Sự lạnh nhạt này vẫn chẳng thể ngăn được nhiệt tình của người hâm mộ: "ACE! ACE! ACE!" Những tiếng hô đồng thanh như một cơn sóng lớn muốn nhấn chìm tất cả. Và đó chỉ mới là bề nổi, chỉ khi ngồi trên sân khấu mới thực sự cảm nhận được áp lực đáng sợ khi khán giả ngồi chật kín khán đài.
Dù có đeo tai nghe bật tiếng ồn trắng hết cỡ thì chỉ cần một thao tác sai sót thôi, vẫn có thể nghe thấy những tiếng la ó lạnh buốt vang lên.
Bên cạnh đột nhiên có thêm một người, bước chân Thẩm Mạn khựng lại, anh nghiêng đầu nhìn sang.
Không ngờ Từ Chu Dã lại bước đến bên cạnh anh. Sắc mặt cậu thản nhiên, chẳng thấy chút căng thẳng hay bực bội nào, còn giơ tay ra chắn giúp Thẩm Mạn khi có người đi bên cạnh định chen vào.
"Đội trưởng." Từ Chu Dã nhận ra ánh mắt của anh, liền khẽ nói: "Đi thôi, em che cho anh."
Thẩm Mạn gật đầu cảm ơn, bước nhanh hơn.
Vào trong nhà thi đấu, fan hâm mộ bị chặn hết ở ngoài.
Cuối cùng không khí cũng thoáng hơn, ai nấy đều đồng loạt thở phào.
"Trời ơi..." Triệu Nhuy mồ hôi đầm đìa: "Hôm nay sao đông người thế này."
"Lỡ đâu mình thua thảm thì có ra khỏi đây toàn mạng nổi không?" Đường trên Lưu Thế Thế cũng hoảng hốt.
Nói câu đó xong, cả đám đều nhìn về phía Từ Chu Dã. Dù sao cậu từng có tiền án, nếu hôm nay mà còn chết một lần nữa dưới tay quái rừng thì có lẽ ngày này năm sau chính là giỗ đầu của cậu. Fan ngoài kia chắc chắn sẽ phát điên.
Nhưng đương sự là Từ Chu Dã lại chẳng chút để tâm, đối diện với ánh mắt của mọi người, cậu nói: "Nhìn tôi làm gì, giết người là phạm pháp đó."
Triệu Nhuy thở dài: "Hy vọng lúc đánh trận cậu cũng giữ được cái tâm lý vững vàng thế này."
"Được rồi." Thẩm Mạn lên tiếng: "Vào phòng nghỉ trước đã."
Phòng nghỉ rất rộng, đầy trái cây và đồ ăn vặt. Huấn luyện viên bắt đầu công tác chuẩn bị trước trận, nhắc nhở tuyển thủ một số chi tiết dễ quên.
Thẩm Mạn nghe một lúc, rồi đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh."
Huấn luyện viên: "Đi đi."
Ra khỏi cửa rẽ phải, giải quyết xong nhu cầu sinh lý, đang rửa tay thì bên tai bỗng vang lên một câu: "Lâu rồi không gặp."
Giọng nói quá quen thuộc, đến mức Thẩm Mạn còn chẳng buồn quay đầu: "Lâu lắm à."
Người kia bật cười, nói: "Đối với tôi thì đúng là lâu đấy. Nghe nói trong đội các cậu mới có một tay đi rừng đến quái rừng còn không đánh nổi?"
Thẩm Mạn rút khăn giấy, chậm rãi lau khô nước trên đầu ngón tay. Bàn tay anh cũng như con người anh, rất đẹp đẽ, thon dài, khớp xương rõ ràng, ngay cả động tác lau tay thôi cũng đẹp mắt. Nhưng những lời anh thốt ra lại trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ ấy: "Liên quan quái gì đến cậu."
"Sao lại không liên quan chứ." Người kia nói: "Chẳng phải sợ ra tay quá nặng, lại làm người ta khóc sao."
Mùa giải trước, trong trận cuối cùng của ACE, đi rừng bên kia bị hắn ta hành cho phế. Có lẽ vì biết mình sẽ mất việc, lúc rời sân mắt cậu ta đỏ hoe, òa khóc ngay tại chỗ, sau này còn bị fan TKR chế giễu suốt một thời gian dài.
Thẩm Mạn mất kiên nhẫn: "Tần Nhất Tinh, cậu nói nhiều thật."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!