Chương 2: Kẹo ngọt nhỏ - anh trai ôm ôm

Triệu Nhuy cười đến mức cả người run rẩy, Thẩm Mạn giơ tay đánh cậu ta một cái, lúc này mới chịu dừng lại.

Bên kia trò chơi cũng đã bắt đầu, Từ Chu Dã điều khiển Nữ Hoàng Sâu lao vút vào khu rừng rậm rạp. Lần này Thẩm Mạn quan sát thao tác của cậu, cảm thấy quả thật cậu rất quen thuộc với vị tướng này, bèn hỏi: "Cậu luyện bao lâu rồi?"

"Hơn nửa tháng." Từ Chu Dã thành thật trả lời.

Hơn nửa tháng mà đã thành thục đến mức này, nếu không phải nói dối thì đúng là có thiên phú thật.

"Cảm giác thế nào?" Thẩm Mạn hỏi tiếp.

"Rất tốt, cảm thấy rất hợp với phiên bản này." Từ Chu Dã đáp: "Sau bản cập nhật lần trước thì sát thương cao hơn, tốc độ di chuyển cũng nhanh, nếu khống chế trúng thì có thể giết ngay."

Quả thật, chỉ cần khống chế trúng là có thể giết.

Trong trò chơi này, kỹ năng khống chế được chia thành chỉ định mục tiêu và không chỉ định. Chỉ định mục tiêu nghĩa là chỉ cần tung chiêu thì chắc chắn trúng, không chỉ định nghĩa là phải dùng kỹ năng phóng ra trúng vào tướng địch mới được.

Đây không phải chuyện dễ dàng, rất nhiều tướng yêu cầu kỹ năng cũng chính là dựa vào tỉ lệ chính xác.

Nữ Hoàng Sâu chính là một vị tướng có kỹ năng không chỉ định, hơn nữa tốc độ bay của chiêu rất chậm, cực kỳ dễ né.

Thẩm Mạn hỏi: "Có khống chế trúng được không?"

Từ Chu Dã đáp: "Được." Nói xong, vị tướng trong tay cậu vừa khéo tiến tới đường trên, thong dong tung chiêu chuẩn xác nhổ độc dịch mang hiệu ứng khống chế trúng ngay đối phương.

[First Blood]

Âm thanh báo hiệu hạ gục vang lên, nghe thật dễ chịu.

Thẩm Mạn không nhìn cậu nữa mà nhìn màn hình của mình, khẽ nói:"Đẹp lắm."

Từ Chu Dã lại cười, dường như được Thẩm Mạn khen ngợi là một việc vô cùng đáng giá để tận hưởng.

Triệu Nhuy thì hơi ngạc nhiên, cậu ta đã phối hợp với Thẩm Mạn suốt bốn năm, rất hiểu tính cách của anh. Không biết có phải ảo giác của mình không nhưng cậu ta cứ cảm thấy hôm nay Thẩm Mạn nói chuyện với Từ Chu Dã nhiều hơn bình thường—— theo kinh nghiệm trước đây, với kiểu tuyển thủ trông như sắp bị đuổi khỏi đội thế này, Thẩm Mạn chẳng thèm phí cả một cái biểu cảm. Nghĩ vậy, cậu ta không nhịn được mà quay sang liếc Thẩm Mạn một cái.

Trên thực tế, trong giới liên minh, Thẩm Mạn là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.

Từ ngày cậu ta gia nhập đội ACE, bên cạnh cái tên này luôn gắn liền với những tranh cãi không bao giờ dứt. Bởi khi người ta nhìn thấy một người, điều đầu tiên họ thấy chính là khuôn mặt.

Mà Thẩm Mạn thì quá đẹp, anh sở hữu một gương mặt mà dù đặt trong giới giải trí cũng vẫn nổi bật giữa đám đông, cộng thêm chiều cao 1m82, đứng giữa một nhóm tuyển thủ ESports thì chẳng khác nào một bình hoa lộng lẫy.

Khi đội ACE vừa công bố danh sách, mọi người đều đặt nghi vấn, rốt cuộc quản lý của team đào đâu ra được một người vô danh tiểu tốt như vậy, chẳng lẽ bị khuôn mặt kia làm cho choáng váng mất lý trí?

Trước những lời đồn đại đó, Thẩm Mạn hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí ngay cả tài khoản Weibo cũng chẳng buồn mở, sự hiện diện thấp đến mức như người vô hình.

Nhưng thực lực của anh vốn dĩ không thể nào che giấu.

Triệu Nhuy đã từng làm hỗ trợ cho rất nhiều người nhưng cậu ta có thể vỗ ngực khẳng định Thẩm Mạn là xạ thủ giỏi nhất mà cậu ta từng gặp —— không có người thứ hai.

Điều này đã được chứng thực ngay từ khi Thẩm Mạn giành được chức vô địch thế giới đầu tiên.

Một người như vậy, tính tình có khó chịu một chút cũng là điều bình thường.

"Triệu Nhuy." Giọng Thẩm Mạn vang lên bên cạnh, anh cau mày nói: "Hồn cậu đang du ngoạn ở thế giới thần tiên nào đấy? Có thể đánh cho ra dáng đúng với tuổi của cậu được không?"

Triệu Nhuy: "..."

Thẩm Mạn: "Lát nữa mà nói cậu, cậu lại không vui cho mà xem."

Từ Chu Dã bật cười khúc khích, lúc cười còn không quên lại ăn thêm một mạng nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!