Từ Chu Dã cho đối thủ bên kia tức là cái tên mid lắm lời một trận đòn tơi bời, trong lòng thoải mái hơn hẳn, ngay cả nụ cười cũng trở nên ôn hòa hơn. Ván thứ tư huấn luyện viên sắp cho cậu một tướng mà cậu không thường dùng, cậu cũng không phản bác.
"Không rành lắm, chắc là sẽ thua." Ngay từ giai đoạn chọn tướng, Từ Chu Dã đã nói bởi huấn luyện viên chỉ định cho cậu một vị tướng vốn không phải sở trường.
"Thua thì thua." Thẩm Mạn nói: "Dù gì cũng chỉ là đấu tập thôi."
Quả thật, tâm thái của Thẩm Mạn vốn nổi tiếng khắp HCC, dẫu núi Thái Sơn sụp trước mặt cũng chẳng đổi sắc.
Chơi tướng không quen rất khó chiếm được lợi thế trước TKR, nhất là khi phải đối diện với Tần Nhất Tinh đang ở trạng thái đỉnh cao. Thất bại cũng chẳng có gì bất ngờ.
Tuy nhiên thành tích cũng tạm ổn không quá khó coi vì Dương Sơn Hạ ở ván trước rõ ràng đã bị Từ Chu Dã giết đến choáng váng, cả người hồn vía lên mây liên tục cho không ít cơ hội.
Đáng tiếc ACE lại không tận dụng được.
Ở những trận đấu đỉnh cao thế này, phân định thắng bại thực chất thường đến từ mảnh gỗ ngắn nhất trên chiếc thùng, cũng là phần yếu nhất của đội.
Kết thúc loạt đấu tập, tỉ số là 1-3.
Theo lý mà nói, thắng rồi thì TKR phải vui mừng hớn hở mới phải nhưng sắc mặt mấy tuyển thủ và cả huấn luyện viên lại chẳng có mấy nụ cười, thậm chí còn mang chút nghiêm trọng.
"Thằng nhóc Từ Chu Dã này rất giỏi." Trong phần phân tích sau trận, huấn luyện viên của TKR dành cho đội hình ACE một lời khen rất cao: "ACE đúng là đã đào được một bảo vật."
Toàn là tuyển thủ hàng đầu, đánh vài ván là có thể cảm nhận rõ ràng. Trong mấy ván đấu tập vừa rồi, có ván Từ Chu Dã rõ ràng không dùng tướng sở trường vậy mà không hề rơi vào thế quá lép vế.
"HCC, sắp thay trời rồi." Xạ thủ cảm thán.
So với bầu không khí nghiêm trọng bên TKR, ACE lại vô cùng thoải mái.
Luôn có cái cảm giác tuy thua trận nhưng tâm trạng vẫn khá ổn.
Huấn luyện viên mở một cuộc họp nhỏ kéo dài một tiếng để tổng kết lại trận đấu, rồi còn nói sẽ tìm thời gian khác để trò chuyện riêng với từng tuyển thủ về những vấn đề cá nhân.
Triệu Nhuy ngồi bên cạnh Thẩm Mạn, hạ giọng hết mức có thể thì thầm: "Em thấy vấn đề lớn nhất của Từ Chu Dã là lương quá thấp." Theo cái mức lương này, cậu ta lo rằng còn chưa hết mùa giải thì các CLB khác đã bắt đầu tính chuyện cướp người rồi.
Thẩm Mạn bình tĩnh phân tích cục diện: "Không sao. Mùa này chúng ta có thành tích tốt, cậu ta giành được chức vô địch sau đó đi đâu lương cũng cao hơn."
Triệu Nhuy giơ ngón cái, khen ngợi sự bình tĩnh của đội trưởng: "Có lý."
Hai người đồng thời nhìn về phía Từ Chu Dã đang vui vẻ gặm bắp ngô, thầm nghĩ những trận sau tuyệt đối không được lơi lỏng nếu không Từ Chu Dã mà chạy mất thì sao.
Từ Chu Dã nhận ra ánh mắt của hai người, khó hiểu vừa nhai vừa mơ hồ hỏi: "Đội trưởng, sao thế? Anh muốn ăn à?"
Thẩm Mạn dùng giọng điệu dịu dàng chưa từng có để an ủi cậu em nhỏ trong đội: "Không sao, chỉ là nhìn thôi, cậu cứ ăn đi."
Từ Chu Dã: "Hehe."
Triệu Nhuy nghĩ thầm một thằng nhóc ngốc nghếch cứ cười hì hì như vậy, thế mà lại chơi được những bài tủ như Chó Điên Song Tinh hay thế cơ chứ...
Nói thêm thì mấy bắp ngô này còn là nhà Từ Chu Dã gửi lên, cậu chàng thản nhiên bảo nhà mình chuyên trồng ngô, nghe mà trong lòng Triệu Nhuy chua xót lập tức tưởng tượng ra cảnh một đứa con nhà nông lên thành phố làm thuê, bị ông quản lý keo kiệt của ACE lừa về bằng mức lương rẻ mạt, thật là thảm thương.
"Nói thật thì trong chuyện này, tôi rất khó mà đứng về phía quản lý được." Triệu Nhuy nhân lúc Từ Chu Dã đi vệ sinh, lẩm bẩm bên cạnh phòng nghỉ: "Nhà cậu ta còn gửi cả bắp ngô lên cho, chắc chắn chẳng dễ dàng gì. Một đứa nhỏ đáng thương thế này, sao lại bị quản lý..."
Lời còn chưa dứt đã bị Lưu Thế Thế ngắt lời.
Lưu Thế Thế nói: "Đợi chút đã."
Triệu Nhuy: "Hửm?"
Lưu Thế Thế: "Cậu có nhìn thấy đôi giày cậu ta mang không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!