Huấn luyện viên cũng chỉ mới đến ACE làm HLV sau khi đội tái tổ chức nhưng trong toàn bộ HCC ai cũng biết quan hệ giữa ACE và TKR vốn như nước với lửa. Nghe nói năm đó, tuyển thủ đường giữa của TKR từng cãi cọ với Thẩm Mạn, quan hệ căng thẳng đến mức không thể hòa giải.
Sau này, ACE tái tổ chức mà thành tích lại kém, khoảng cách giữa hai đội càng lớn hơn. Đừng nói là đánh tập huấn, ngay cả lời chào bình thường cũng chẳng thèm trao đổi mà thái độ không thèm này đều là từ phía Thẩm Mạn, huấn luyện viên mấy lần chứng kiến Tần Nhất Tinh mặt dày bám theo Thẩm Mạn... cũng chẳng hiểu rốt cuộc Tần Nhất Tinh nghĩ gì.
Thẩm Mạn thì không có thời gian để bận tâm đến mấy hoạt động tâm lý của huấn luyện viên. Đôi mắt anh chỉ dán chặt lên chỗ ớt bột, không rời đi, thậm chí còn muốn ăn thêm nhưng cái dĩa lại đột nhiên bị một bàn tay khác lấy mất.
"Đội trưởng." Từ Chu Dã gọi, giọng rất nhẹ: "Ăn thế là đủ rồi."
Thẩm Mạn nghiêng đầu nhìn Từ Chu Dã.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Từ Chu Dã nhìn anh với ánh mắt ôn hòa, đuôi mắt hơi cong, đối diện thẳng tắp không hề né tránh.
Thẩm Mạn hơi bất ngờ, anh vốn nghĩ Từ Chu Dã sẽ quay đi.
"Cổ họng anh vẫn chưa khỏi hẳn." Từ Chu Dã nói: "Ăn nhiều quá, lỡ ho lại thì sao?"
Thẩm Mạn đáp: "Tôi thấy tôi..." Anh định nói tôi thấy tôi đã khỏi rồi nhưng chữ khỏi còn chưa ra miệng thì cổ họng đã dấy lên cơn ngứa: "khụ khụ khụ khụ" Rốt cuộc vẫn ho
Từ Chu Dã bật cười: "Anh thấy chưa, ho cũng giống như thích vậy, chẳng thể nào nhịn nổi."
Thẩm Mạn: "Khụ khụ khụ khụ khụ..."
Từ Chu Dã nhún vai, bày ra vẻ mặt thấy chưa em đã nói rồi mà.
Thẩm Mạn đuối lý đành trơ mắt nhìn Từ Chu Dã lấy mất cái chén gia vị.
"Đợi anh khỏi hẳn em ăn với anh cho đã." Từ Chu Dã cười, hứa hẹn.
Thẩm Mạn: "..." Haiz, đúng là bị bệnh thì thấp kém hơn người khác một bậc.
Cuối tháng sáu, đã vào giữa mùa hè.
Ánh nắng rực rỡ, ve sầu kêu ồn ào.
Chiều thứ bảy căn cứ được nghỉ nửa ngày. Thẩm Mạn cuộn mình trong phòng chơi game, ngậm một que kem trong miệng cắn giòn rôm rốp.
Điện thoại đột ngột reo lên, Thẩm Mạn nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, do dự một chút rồi mới bắt máy.
Đang xem video game, Từ Chu Dã chợt nghe thấy giọng Thẩm Mạn.
Âm thanh truyền từ phía ban công. Bọn họ ở trong biệt thự, ban công thông ra một khu vườn nhỏ.
Từ Chu Dã ngẩng đầu nhìn ra ngoài, bắt gặp Thẩm Mạn mặc áo thun quần đùi đang đứng trong vườn nghe điện thoại, khuôn mặt anh vẫn chẳng có bao nhiêu biểu cảm nhưng Từ Chu Dã lại nhận ra vài phần bực bội, khó chịu.
Khoảng cách khá xa, Từ Chu Dã cũng không biết Thẩm Mạn đang nói gì chỉ thấy anh một tay cầm điện thoại, một tay giữ que kem. Dưới cái nóng, kem tan chảy rất nhanh, dòng nước đường ngọt lịm men theo những ngón tay thon dài trắng trẻo của Thẩm Mạn chảy xuống tận cánh tay.
Cảm giác dính nhớp khiến Thẩm Mạn có vẻ hơi bực bội, giọng nói theo đó cũng cao hơn vài phần. Từ Chu Dã mơ hồ nghe được mấy chữ, đại khái là ra nước ngoài, về nhà gì đó...
Lại qua hơn mười phút, trời nóng hầm hập, mồ hôi lấm tấm trên trán và chóp mũi Thẩm Mạn, gương mặt tái nhợt hiện lên vệt đỏ bất thường trông như sắp say nắng.
Từ Chu Dã đang nghĩ có nên ra ngoài gọi Thẩm Mạn một tiếng không, thì thấy anh cúp máy.
Thẩm Mạn nắm chặt điện thoại, môi mím thành một đường thẳng căng cứng. Anh khó chịu liếc sang cây kem trong tay kia đã tan gần hết, rũ mắt, đầu lưỡi l**m lên ngón tay dính kem...
Từ Chu Dã: "..."
Thẩm Mạn tiện tay ném que kem vào thùng rác rồi quay người trở vào nhà.
Luồng khí mát lạnh trong phòng lập tức ập đến nhưng anh chẳng thấy lạnh, ngược lại còn cảm giác nóng hơn, giơ tay kéo nhẹ cổ áo. Sự dính nhớp trên đầu ngón tay càng khiến người ta khó chịu, Thẩm Mạn bèn vào nhà vệ sinh cẩn thận rửa sạch lớp đường dính trên tay, sau đó vốc nước lạnh rửa mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!