Chương 11: (Vô Đề)

Thật ra cuộc sống của tuyển thủ chuyên nghiệp rất đơn giản, gần như mỗi ngày đều lặp lại y nguyên, chỉ có luyện tập.

Lần này Trương Triều Vân đến tiện thể còn hẹn một trận tập huấn với ACE, về chuyện này Thẩm Mạn có chút nghi ngờ, không phải vì anh không muốn đánh mà bởi nếu một đội chênh lệch quá xa với đối thủ, thua thảm quá dễ khiến cả đội đánh mất khí thế.

Mà tuyển thủ chuyên nghiệp một khi đã mất khí thế thì coi như xong, có khi còn ảnh hưởng tới cả những trận sau.

Trương Triều Vân nghe xong, tỏ vẻ hiểu cho lo lắng của Thẩm Mạn, sau đó châm điếu thuốc bình thản nói: "Mạn nè, cái gọi là khí thế bọn mình sớm đã chẳng còn. Không chỉ khí thế, mà hơi thở cũng sắp đứt luôn rồi..."

Thẩm Mạn: "..."

"Đến nước này rồi, chẳng bằng đặt mình vào chỗ chết mới mong sống lại." Trương Triều Vân tiếp.

Thẩm Mạn: "Sống lại được chắc?"

Trương Triều Vân: "Không sống cũng phải sống, tốt nhất một lần sinh tám đứa."

Thẩm Mạn: "..." Ừ thì, lại thêm một người phát điên.

Nếu Trương Triều Vân nói như vậy thì thôi, đánh thôi.

Ngày hôm sau, trận tập huấn được sắp xếp ngay.

Lúc Trương Triều Vân rời đi, La Tri Mặc vẫn còn lưu luyến như muốn học thêm chút kỹ xảo từ anh. Nhìn dáng vẻ không tiền đồ của xạ thủ nhà mình, Trương Triều Vân tức muốn nổ phổi, nói: "Nhìn xem nhìn xem, đã thích thần tượng như vậy thì ít nhất cũng ráng trụ thêm vài phút rồi hãy để bị nổ nhà, như thế chẳng phải có thể kéo dài thêm thời gian ở bên nhau sao?"

Đôi mắt La Tri Mặc sáng rực: "Anh Trương, anh nói có lý thật đó."

Trương Triều Vân: "..." Sao lại có người bị mắng mà còn khai sáng ra được vậy chứ.

MIN thua thảm đến thế, quả nhiên cũng có nguyên nhân cả.

Trương Triều Vân chỉ thấy đau lòng vô cùng.

Kết quả hôm sau, La Tri Mặc thật sự thi đấu khá hơn trước, ít nhất cũng không còn bị Thẩm Mạn dí dưới trụ đến mức thở không nổi nữa.

"Có vẻ gan dạ hơn chút rồi." Đó là đánh giá của Thẩm Mạn: "Sao thế, Trương Triều Vân thức trắng đêm huấn luyện riêng cho cậu ta à?"

Triệu Nhuy hí hửng gõ chữ [Trương Triều Vân, có phải anh về dạy dỗ xạ thủ nhà anh một trận không?]

Một lúc sau, Trương Triều Vân mới trả lời [Biết cái quái gì, đây gọi là sức mạnh của niềm tin.]

Mọi người cười ầm lên, Từ Chu Dã cũng cười theo, khóe mắt cong cong chỉ là trong ánh mắt lại chẳng có bao nhiêu ý cười. Cậu nói với giọng dịu dàng: "Đội trưởng, ván sau em thử chơi Chó Điên nhé."

Thẩm Mạn đáp: "Được thôi."

Ván thứ hai, cứ mỗi lần chiêu cuối của Từ Chu Dã hồi xong là cặp đôi đường dưới của MIN lại nằm xuống thêm lần nữa.

Cuối cùng cũng chọc cho Trương Triều Vân tức điên, gõ bàn phím lạch cạch, nhắn Thẩm Mạn, cậu làm sao thế, đừng có bắt nạt trẻ con nữa.

Thẩm Mạn trả lời tôi bắt nạt trẻ con hồi nào.

Trương Triều Vân: [Cậu xem nó chết bao nhiêu lần rồi, bãi quái thì một con cũng không ăn nổi, lính cũng chẳng farm được, đến cả cái quần xơ múi cũng bị xé nát rồi.]

Thẩm Mạn hỏi: [La Tri Mặc, cậu bao nhiêu tuổi rồi?]

La Tri Mặc: [Anh Thẩm, em vừa tròn mười chín.]

Thẩm Mạn: [Ồ, Từ Chu Dã mới mười tám, thế thì không tính là bắt nạt trẻ con, gọi là hai đứa choảng nhau.]

Trương Triều Vân: "..." Cậu đúng là không phải người mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!